1 Từ Thiên Anh, 17 tuổi, có biệt danh là May - cô gái đáng yêu với một nét đẹp hoàn hảo của một người con lai. Là người có một mái tóc đen huyền, suôn óng xoã ngang vai, May sở hữu một khuôn mặt đẹp thanh thoát tựa thiên thần và đôi mắt như biết nói.
2 Khu nhà ở cho học sinh nơi đây thật đẹp. Gồm ba dãy nhà ghép lại thành hình chữ U và được dán một thứ gạch đỏ cao cấp. Phòng nào cũng rất rộng rãi, có máy điều hòa cùng với tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp thức ăn.
3 Ngồi trên giường với cây đèn bàn le lói, May cố gắng học cho xong bài học của ngày mai. Không khí se lạnh về đêm khiến tâm trạng cô gái nhỏ càng thêm kỳ lạ.
4 Hôm nay là ngày thứ bảy đẹp trời. Sau khi tan học, May đến thư viện để tìm đọc quyển Twilight mới nhất. Do rất thích tập tiểu thuyết này nên mãi đến 7:30 tối cô mới rời khỏi thư viện và đi về ký túc xá.
5 Một ngày kia, sau khi tan học, đang đi về thì Du từ phía sau đi đến, bịt mắt cô lại :- Thôi nào Du, chị suýt ngã rồi này - May nhận ra cậu nhờ đôi bàn tay lạnh ấy.
6 Hôm sau , May dậy sớm để đi học. Không ngờ rằng Du đã đứng sẵn trước cổng để đón cô đi. - Em đúng giờ đấy !- Vì hôm nay chị phải kiểm tra mà , đúng không?- Ơ.
7 Dường như Du đưa cô ra khỏi khu trường học rồi. Qua cả khu phố lớn ồn ào, tấp nập của thành phố ngàn hoa. Đến một bãi biển vắng lặng, Du phanh xe lại, nói:- Đến rồi.
8 Rồi Du bế thốc May đứng dậy và bước đi. Cô hỏi :- Em đưa chị đi đâu thế này ?- Im lặng ! Nên nhớ em còn giận chị đấy. - Giọng Du nghiêm nghị. - A, chị biết rồi !Du dừng lại trước cổng một ngôi nhà.
9 Du làm món mì Ý đơn giản và đưa cho May, như một tay đầu bếp chuyên nghiệp. - Trông hấp dẫn quá ! Sao nỡ ăn đây ? - May chăm chú nhìn đĩa mì và nói. - Thôi nào, chị sẽ đói đấy.
10 Sáng hôm sau, May tỉnh giấc và thấy Du nằm gục bên giường. Chắc có lẽ vì mệt nên cậu đã ngủ thiếp đi. Thế là May kéo chiếc áo khoác của mình lại và đắp cho cậu.
11 Bỗng có tiếng gõ cửa, là mẹ Du. Tay bà đang cầm một chậu nước nhỏ, bà ân cần nói :- Phong này, đây là nước cồn. Hãy sát trùng vết thương ở chân con bé nhé.
12 Du vừa lái xe vừa vu vơ hát. Những giai điệu chẳng có trật tự cứ thế được cất lên. May ngoài việc còn hơi tức về sự việc lúc sáng thì cô thấy Du lúc nào cũng đáng yêu.
13 Giờ ăn trưa, May ngồi một mình vì sợ ảnh hưởng đến các bạn khác, ngộ nhỡ lại cãi nhau. Đang ăn thì có một nhóm nam sinh kéo đến, buông lời chọc ghẹo :- May dễ thương quá ! Cho bọn tớ ngồi cùng nhé ?- Nếu các cậu ngồi đây chỉ để ăn thì tớ sẵn lòng.
14 Chiếc gối đã ướt đẫm, là do nước mắt của May. Tại sao yêu nhiều như vậy mà chỉ nhận lại một điều duy nhất : sự tổn thương. May đã làm gì sai? Phải chăng lỗi là đã yêu một hồn ma quá nhiều ?- May.
15 Tặng cậu này !- Gì đấy May ?- Món quà nhỏ cảm ơn vì hôm qua cậu đã giải vây cho tớ. - Ơ. . . Chuyện nhỏ mà ! Vì tớ. . . - Vì Minh An với tớ là bạn ! Cậu định nói thế phải không ?- À.
16 Mối quan hệ giữa hai người họ vẫn như vậy, phát triển theo thời gian. Mãi cho tới ngày sinh nhật 18 tuổi của May. - Em dẫn chị đi đâu thế này ? - May hỏi khi bị cậu bất ngờ bịt mắt lại, dẫn đi đâu đó.
17 Hôm sau, May thức dậy thì thấy Du vẫn còn ngồi trên ghế, bình thản nhìn cô mỉm cười :- Chào buổi sáng, tối qua chị ngủ ngon chứ ạ ?Không trả lời, May lặng lẽ với tay lấy chiếc balô và đi thẳng ra ngoài.
18 Du vẫn cứ chạy, để mặc cho bản thân không biết rằng mình sẽ đi về đâu. Dòng suy nghĩ cứ mặc tình thả theo chiều gió cuốn mạnh. "Sao May lại đối xử với mình như vậy ? Thời gian qua chưa đủ để chứng minh hay sao ? Có lẽ May rất muốn mình rời xa chị ấy mãi mãi đây mà.
19 Một ngày u ám như mọi ngày, trên đường đi về, May chợt bị một bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào vai. - Ai vậy ? Du ?Đó là vì bàn tay đó rất lạnh nên cô cứ nghĩ là Du.
20 Đêm khuya, May vẫn còn sốt rất cao và không có dấu hiệu hạ xuống. Bỗng một bàn tay như có như không nắm lấy tay cô, lạnh lẽo. Là Du, cậu đã trở về ? Đang lúc yên lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều từ cô gái nhỏ thì Du thấy cô như gặp ác mộng, trán đẫm mồ hôi trông có vẻ đang hoảng sợ lắm :- May ! Chị tỉnh dậy đi ! - Du gọi.