21 Vài ngày sau đó, May đã đỡ hơn rất nhiều. Cô có thể đi học, hồn nhiên và vui cười trở lại như ngày nào. . . - Hãy đoán xem ta là ai ? - Thấy Du đang đứng nhìn vu vơ, cô liền chạy đến bịt mắt cậu lại.
22 May càng thêm lo lắng hơn khi tối hôm đó cô thấy Du cứ ngồi lỳ một chỗ, không nói không rằng với ai. Dường như cậu đang suy nghĩ về điều gì đó. . . - Nói cho chị biết chuyện gì đi Du ! - May nhẹ giọng hỏi.
23 Và rồi một kế hoạch cho đêm Giáng sinh tuyệt vời đã được Du đặt ra. Mặc cho May đang nằm trên giường với vết thương chưa lành ở tay, còn cậu thì ngày càng lạnh hơn vì "ngày ấy " đang đến gần.
24 Đêm Giáng sinh đã đến, cậu bày rất nhiều thứ ra giường May. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, Du nói :- Đầu tiên là món mì Ý, cái món mà lần đầu tiên em làm cho chị ăn đấy, nhớ không ?- Sao lại không nhớ ? Lúc ấy chị còn không nỡ ăn nữa mà.
25 Bây giờ, thời gian của Du chỉ còn tính bằng giây. Biết sắp đến lúc, cậu liền cúi xuống, hôn lên trán May một nụ hôn thật sâu. Du ước gì mình có thể mang theo mùi hương này đi.
26 Thời gian, nó là thứ vũ khí có thể tàn phá mọi thứ. Nhưng chính nó lại không đủ khả năng làm ảnh hưởng đến cuộc tình đầy vững chắc của Du và May. Họ vẫn thế, luôn yêu nhau như cái thuở ban đầu.
27 THÔNG BÁO NHỎ (dành cho những bạn đã ủng hộ Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma của mình trong suốt thời gian qua) Nói sao nhỉ? Cảm ơn các bạn nhiều lắm, vì đã dành nhiều tình cảm cho NCMTHM của mình nha.
28
Hmm, nói sao giờ nhỉ? Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma của mình nha…
Vốn dĩ mình đã bí ý tưởng nên không định là sẽ viết tiếp câu chuyện đầy ảo diệu này đâu.
29 - May nè, cậu phải hết sức bình tĩnh… Minh An bị tai nạn rồi! - Tiếng của cô bạn tên Lam không to không nhỏ truyền đến qua ống nghe điện thoại.
May sốc.
30 - May! Chị May…
May cảm nhận như có ai đó vừa gọi tên mình. Khó chịu thật nha, giấc ngủ vừa chập chờn đến lại bị phá hỏng thế này.
Tầm nhìn trước mắt vẫn còn mờ đục vì ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với khung cảnh bên ngoài.
31 Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, tiến gần hơn đến khuôn mặt đang say ngủ kia. May không còn ở trong khu kí túc xá lúc trước nữa, vì thế những hôm không lên giảng đường, cô có thể thoải mái ngủ nướng thêm một chút.
32 7 giờ 30 tối. . .
- Cốc cốc. - Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng - May ơi, mở cửa cho em.
Đang dở tay chuẩn bị bữa tối thì lại bị tiểu hồn ma làm phiền.
33 10 giờ 30 phút tối. . .
May chợt nhớ ra rằng mình vẫn chưa mang giỏ rác ra ngoài để sáng mai người ta đến lấy đi cho tiện. Thế là cô thức dậy, xách những túi rác lớn nhỏ tập hợp trước cửa.
34 - Du ơi, dậy dậy! - Sáng nay vừa mới thức dậy, May bỗng phát hiện thấy toàn thân mình ê buốt, cứng đờ vì bị ai đó ôm quá chặt.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, là thật hay mơ nhỉ? May có chút xấu hổ khi nghĩ về những câu nói của Du lúc ấy đó nha.
35 Một tháng sau. . .
- Oẹ! - Đang ăn thì May bỗng cảm thấy thật khó chịu, liền chạy vội vào nhà vệ sinh.
- May? - Du đứng ngoài cửa - Chị làm sao vậy?
- Không có gì đâu! - Có tiếng May vọng ra, cô cảm thấy mọi thứ mình vừa ăn vào như muốn trào ngược ra hết.
36 Cốc cốc cốc. . .
Mệt mỏi mở cửa, May ngạc nhiên tự hỏi tại sao bà chủ căn hộ lại đến nhà mình sớm như vậy?
- Này cô gái, tối qua ở đây có vấn đề gì sao?
Cô tròn mắt, không phải bà ấy ở cách đây rất xa hay sao? Vì sao lại biết tối đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
- Bác nói vậy là sao ạ?
- Những người xung quanh nói rằng tối qua đã nghe thấy tiếng cô hét to lắm.
37 Sáng nay, mặc dù bầu trời tối om ngoài kia vẫn còn phảng phất hơi sương lạnh, nhưng May đã ngồi sẵn ngoài sân trước từ lúc nào. Cô là đang đợi người nhà lên đón về.
38 - Con nói sao? Con có thai à?
Hôm nay, May quyết định kể tất cả cho mọi người nghe. Người đầu tiên bị kích động là mẹ cô, bà tức giận thật rồi. Thật không có gì ngạc nhiên khi mẹ cô phản ứng như vậy.
39 Mấy hôm nay, May không dám mở lời nói chuyện với mẹ. Cô thừa biết rằng, tuy mẹ rất thương con gái nhưng một khi con mình mắc lỗi thì bà cũng thật nghiêm khắc đó nha.
40 - Mẹ. . . - May khẽ gõ cửa - Con vào được không?
Không có tiếng trả lời, cô lấy hết can đảm mở cửa bước vào trong. Mẹ cô đang sửa lại đường băng nơi bàn tay hôm nọ, May vội chạy ngay đến:
- Mẹ, để con giúp cho.