21 Ngay lúc mới được sinh ra, giọng nói của Phụ Thần vọng lên trong đầu ta rằng, chúng ta được tạo ra là để thống trị. Những giống loài có linh tính khác đều là kẻ yếu, đều phải bị chúng ta chà đạp dưới chân.
22 Thật ra, lúc ấy ta không hối hận về điều mình đã làm. Ta vốn là loài ma, nếu biết yêu thương, biết tiếc nuối thì không còn là ta nữa. Vả lại, nếu Phụ Thần biết được ta có những loại cảm xúc đó, kết cục của ta không biết sẽ bi thảm tới chừng nào.
23 Ly Tình bỗng không kể tiếp nữa. Hắn hỏi:“Chuyện của Diêm Vương và Yêu Hoàng kể giống thế này chứ?”Ta dường như chưa thoát khỏi dư âm của câu chuyện ấy, chậm rãi lắc đầu:“Họ chỉ biết về đoạn sau, lúc ngươi đã chiếm lĩnh được một phần Ma giới.
24 Ly Tình bật cười:“Tử Ly, đó không phải là che giấu. Đây chỉ là một câu chuyện xưa lắc xưa lơ, ta sợ ngươi chán nên vẫn chưa kể thôi. ”Ta trừng mắt nhìn hắn, ngồi bệt xuống một gốc cây tỏ ý lắng nghe.
25 Trong mắt mọi người ở động hồ ly, ta vì quá kích động nên mới lên núi liều mạng trồng cây. Nhưng thực tế, ta dự định lén dành thời gian theo Ly Tình “tầm sư học đạo.
26 Một năm, hai năm, ba năm trôi qua, Tử Ly vẫn dốc toàn bộ sức lực và thời gian để theo Ly Tình học hỏi. Khi rảnh rỗi, nó còn lên núi ra sức trồng cây để sau này trong trường hợp nó không may qua đời, cha mẹ nó còn thứ để mà tưởng nhớ nó.
27 Tĩnh Liên giật mình thức giấc giữa cơn mơ, mệt mỏi xốc chăn, đứng dậy rót cho mình một cốc nước. Cô mở toanh cửa sổ, xua bớt cái ngột ngạt của đêm hè.
28 Lúc Tĩnh Liên rời khỏi Đông Tháp, chút ánh sáng le lói đã lụi tàn, màn đêm giăng kín khắp nơi. Tĩnh Liên băng qua một rừng cây rậm rạp, chợt cảm thấy chút bất thường.