1 CHƯƠNG I TÌNH CỜ Lạc Tiểu Phàm run rẩy dựa lưng vào chiếc bàn gỗ bên quầy bar, sắc mặt mệt mỏi, hai mắt nhìn chăm chăm vào chất nước màu xanh đang tan dần trong đá qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc ly, bên tai vang lên bài hát “Khách sạn Carlifornia” với những giai điệu khiến người ta say mê.
2 CHƯƠNG II MỘT THOÁNG XAO ĐỘNG Lâm Nam Vũ bước nhanh ra khỏi khách sạn, nhảy lên ô tô, lấy điện thoại ra gọi tới công ty:- Thư ký Lý, hôm nay tôi không tới công ty, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
3 Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ đã bỏ đi, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có thể vì đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, sau này cô sẽ không bao giờ tới đây chơi golf nữa, cho dù có tới cũng chưa chắc đã gặp anh.
4 Lâm Nam Vũ nghiêng mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm, khóe miệng nở nụ cười châm biếm: - Ha ha ha… cô không biết sao? Có người nhìn mới thích. Có điều tôi không biết là cô ở đó, tôi còn tưởng là gã nào đó cơ! Nếu biết đó là cô thì tôi sẽ biểu diễn “sung” thêm một chút, chẳng phải cô cũng thích cảm giác đó sao? Lạc Tiểu Phàm giận dữ nghiến chặt răng.
5 Lạc Tiểu Phàm từ sân sau nhà họ Trương chạy ra đường cái, dừng lại một chút, thở hổn hển. Trời ơi! Cô thực sự khâm phục người đàn ông đó, anh ta không phải là người, nếu không sao da mặt lại dày như vậy, còn dày hơn cả một bức tường.
6 Sử Phi Phi lấy trong túi của mình ra tuýp kem phủ, bôi lên cho Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cầm cái gương nhỏ để soi, đúng là hay thật, nếu không nhìn kỹ thì quả thật là không nhận ra.
7 CHƯƠNG V CHỊU THUA Hai người xuống nhà hàng Gloria ở dưới lầu, nói gì thì nói cũng phải ăn no trước rồi mới có sức để ra tay. Lâm Nam Vũ đã tưởng tượng ra khuôn mặt khẩn cầu của Lạc Tiểu Phàm rồi.
8 Lạc Tiểu Phàm giận dữ lao xuống lầu, tới lúc gọi taxi mới nhớ ra mình đã vứt hết tiền ở chỗ gã khốn nạn đó, ngay cả tiền để gọi xe cũng không có. Cô ủ rũ cúi thấp đầu, trong lòng tràn đầy sự oán hận: Từ sau khi gặp gã đó, uống nước lọc cũng bị nghẹn! Tối hôm đó gặp nhau ở quán rượu, cô đâu ngờ Lâm Nam Vũ lại là một gã khốn nạn, mình đúng là mù mắt, chọn phải kẻ chẳng ra gì? Nếu không phải vì không muốn làm tổn thương tới cậu bé trong sáng đó thì làm gì có chuyện cô chọn cái con lợn đó.
9 Khi ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng lọt vào phòng, Lâm Nam Vũ lập tức ngồi dậy, lắc lắc cái đầu nặng nề, hai đôi mắt như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra nổi.
10 - Cái gì? Sao nhất định phải là tớ đi, tớ là thiết kế chính, đâu phải thằng sai vặt! – Lạc Tiểu Phàm giận dữ hỏi. Lý Giai nhìn cô xin lỗi: - Đó là do công ty bên đó chỉ đích danh cậu phải đi.
11 Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiểu Phàm lên xe, còn dịu dàng thắt dây an toàn cho cô, thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa rất dịu trên người cô. Hình như có một cuốn sách nói rằng, thích một người thì sẽ thích cả mùi hương của người đó.
12 Lâm Nam Vũ miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, khuôn mặt đau đớn tới mức gần như không thể mở mắt ra nổi, thấy Lạc Tiểu Phàm cười sung sướng, anh thực sự muốn đấm cô một phát nữa, nếu hôm nay anh vẫn còn tâm trạng để nhớ tới chuyện đó thì anh đúng là súc sinh.
13 Khương Hạo bước xuống từ chiếc xe BMW, trên má vẫn còn vết sưng đỏ. Anh không biết đây là lần thứ mấy cô ta đánh anh trước mặt người khác, chỉ có điều lần này là trước mặt người con gái anh thương yêu nhất và cũng thương yêu anh nhất.
14 Lâm Nam Vũ tắt điện thoại, cắn môi, bây giờ anh chẳng muốn gặp ai cả, bỗng dưng anh hy vọng người chờ anh dưới lầu là cô. Anh cười, cười mình đúng là hay mơ, cho dù có đánh chết thì cũng đừng mong cô chủ động với anh thêm lần nữa.
15 Lâm Nam Vũ từ quán rượu đi ra, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vào ngồi trong một khách sạn ven đường, uống rượu như nước, bất chấp lời khuyên nhủ của Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh.
16 Lạc Tiểu Phàm lao vào thang máy, không nhịn được, bật khóc, nhưng cô lại cảm thấy xung quanh có gì đó không bình thường, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Nhan Lỗi đang nhìn cô chằm chằm.
17 Triệu Nhan Lỗi cùng thư ký tới Công ty Kate, nhân viên của công ty đã mời họ vào phòng họp. Vừa đẩy cửa phòng họp, Triệu Nhan Lỗi đã thấy Lạc Tiểu Phàm thản nhiên ngồi trên ghế nên hơi ngạc nhiên.
18 Triệu Cương lại một lần nữa quan sát kỹ Lạc Tiểu Phàm, giọng nói có phần không bình tĩnh: - Không cần phải khách sáo, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi. Bà Tuyết Y cũng kéo tay Lạc Tiểu Phàm ngồi xuống: - Cô Lạc đang làm gì vậy? - Cháu… – Lạc Tiểu Phàm đang định nói thì Triệu Nhan Lỗi tỏ ra không vui: - Mẹ, mẹ hỏi gì nhiều thế.
19 Tới cổng Tòa nhà Thương mại đường số 3 khu Hương Xá, Triệu Nhan Lỗi đỗ xe cẩn thận rồi cùng Lạc Tiểu Phàm xuống xe. Trước cửa tòa nhà đều là những chiếc ô tô bóng loáng đắt tiền, thi thoảng lại có một quý cô hay quý bà trang điểm cầu kỳ từ trong bước ra, xung quanh còn mấy người đi theo, giúp họ xách các túi lớn túi nhỏ.
20 Lúc này Lâm Nam Vũ cũng bước vào, không che giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt. Triệu Nhan Lỗi chỉ liếc Lâm Nam Vũ một cái, sau đó nắm tay Lạc Tiểu Phàm, thân mật: - Tiểu Phàm, nghe nói mới có một bộ phim mới, chúng ta đi xem nhé.