1 "Hắn dịu dàng vòng tay ôm lấy nàng. Hai đôi môi triền miên cùng dây dưa một chỗ. Không khí trong phòng phút chốc trở nên ngột ngạt. Một cảnh xuân nóng bỏng chầm chậm diễn ra giữa làn sóng tình mỗi lúc một cuồn cuộn…”Yên Nhi thích thú mỉm cười, tay nhấp chuột để đọc tiếp những dòng bên dưới.
2 Tại con hẻm tối, Tuyết Vinh bị những cử chỉ “âu yếm” quá đỗi thô bạo làm cho rất khó chịu, vội mở bừng cả hai mắt. Trước mặt cô không phải là Thần Tuyên khôi ngô tuấn tú mà chỉ có một gã đàn ông râu ria lún phún, cả người ngập trong mùi rượu đang làm càng.
3 Trong căn phòng có ánh đèn lấp lánh, Thần Tuyên đau đầu nhìn cô gái đang ngồi co ro trên giường. Cơ thể dưới tấm mền đỏ không ngừng run rẩy đến tội nghiệp.
4 - Tuyết Vinh? – Cảnh Huy như chàng khờ, ngơ ngác lặp lại – Em nói mình là Tuyết Vinh, không phải Yên Nhi?- Đúng – Cô nghiêm túc gật đầu - Anh chắc cũng biết bốn bộ tiểu thuyết trên mạng của tôi?Vừa nói, ánh mắt Tuyết Vinh vừa vô tình đảo về phía chiếc gương lớn trên tường.
5 Thần Tuyên hết quan sát gương mặt cứng rắn của Yên Nhi lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, toàn thân run rẩy. Cô gái này hình như vẫn đang bị chuyện gì đó làm cho khiếp sợ.
6 - Tình hình cô ấy thế nào rồi? – Cảnh Huy nhã nhặn bước đến gần khi thấy ba mẹ Yên Nhi vừa rời khỏi phòng khám. - Họ nói có thể vì nó bị chấn động quá mạnh.
7 Lâm Thừa Giai, cô ra đây cho tôi! – Thần Tuyên lớn tiếng gọi, ngữ điệu mang theo sự tức giận. - Làm gì mới sáng sớm đã đến nhà người ta la hét om xòm thế, Thập Tam Vương Gia?- Mỹ nhân da trắng, váy đỏ thong thả bước ra, cười đon đả.
8 Ngôi nhà nhỏ sơn xanh chậm rãi hiện ra trong sự thất vọng. Khoảng sân xi măng có diện tích khoảng ba mươi mét vuông càng nhàm chán vô hạn. Cây cối trong vườn trồng thưa thớt, rõ ràng không có chút kinh nghiệm hay kỹ thuật.
9 Quay lại bên giường với một chiếc đĩa ngọc và cây nhíp nhỏ, Tuyên lặng lẽ xăn tay áo. Yên Nhi thì duy trì tư thế ngồi im, mắt hình như rớm lệ. Không biết vì cô đau hay bị những người chị dâu của anh làm cho khiếp sợ.
10 Chỉ trong một buổi chiều, Tuyết Vinh đã nhanh chóng “tiêu thụ” hết năm cuốn sách dày cộp của Yên Nhi. Chúng đối với cô vừa hấp dẫn lại vô cùng hữu dụng.
11 Thần Tuyên thoải mái đi phía trước, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn xem Yên Nhi có còn theo sau hay không. Cô chân cẳng vừa lành lặn đã muốn tự mình đi lại.
12 Tuyết Vinh cùng Thanh Thiện hối hả chạy vào lớp mới nhận ra là giảng viên vẫn chưa đến. - Bộ cánh mới đẹp nhỉ? – Một chàng trai đang ngồi gần cửa chợt huýt sáo.
13 Trời đã tối mà Yên Nhi vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ. Cô không dám di chuyển vì sợ làm lũ trẻ thức dậy. Cơ thể mệt nhừ từ lúc nào cũng dựa vào tường mà thiếp đi.
14 Giờ ra chơi vừa đến, Tuyết Vinh đã thấy Cảnh Huy nhanh chân bước ra khỏi lớp. Yên Nhi suốt hai tiếng đã khiến anh hồn xiêu phách lạc, thần trí như bị treo ngược lên ngọn cây.
15 Sau khi nhìn thấy Yên Nhi ôm bộ đồ bước vào hồ Long Tĩnh, Thần Tuyên mới an tâm quay về phòng làm việc. Tiếng trẻ khóc vẫn tiếp tục xuyên tường xuyên vách mà bay vào khiến anh càng lúc càng ngạc nhiê về giới hạn chịu đựng của mình.
16 Mọi người trong lớp không chỉ ngạc nhiên vì sự thông minh đột xuất của Yên Nhi mà còn ngơ ngác khi thầy Huy cả buổi vẫn không gọi đến tên cô lên bảng.
17 Anh đang nói thật chứ? – Yên Nhi bất ngờ chồm tới, tay nắm chặt lấy ống quần của Tuyên - Nếu tôi đồng ý ở lại…có thật là anh sẽ để tôi được nhìn thấy họ không?- Thật - Cả người Thần Tuyên đã sắp đông thành đá.
18 - Em thật sự không ghét anh? – Cảnh Huy như chàng khờ, ngu ngơ hỏi lại. Chính anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. - Anh cứu tôi, lại giúp tôi về nhà.
19 Cái bụng đói của Yên Nhi bất ngờ lên tiếng khiến tay chân cô bủn rủn. Cảnh vật trước mắt hình như cũng từ từ trở nên mờ nhạt. - Em sao vậy? – Nhận ra dáng đi lảo đảo của Nhi, Thần Tuyên liền tiến đến thăm hỏi.
20 Chở Tuyết Vinh về đến cổng, Cảnh Huy chỉ im lặng cho xe thắng lại. - Em xuống đi. - Anh không vào trường? – Cô hơi ngạc nhiên, tay không quên trao trả chiếc mũ.