61 Tôi đứng lặng yên trước ngực anh, bình tĩnh lắng nghe tiếng một trái tim đang vì mình mà trở nên vội vã. Hơi thở của anh tuy nhanh nhưng lại rất khẽ, biểu hiện của việc bị mất nhiều sức lực.
62 Thần Tuyên tuy không có vẻ đẹp hút hồn như Young Min nhưng nét mặt lại toát ra sự quyền uy cùng nghiêm nghị. Chỉ những lúc anh cười, dáng vẻ khó gần ấy mới được thay thế bằng sự gần gũi có pha phần ranh mãnh.
63 Tôi chạy thẳng đến ngôi nhà mà em từng sinh sống khi còn bé với chút hy vọng mong manh rằng ký ức có thể vô tình dẫn bước em về đó. Việc ngồi yên một chỗ mà đợi lúc này chẳng khác gì tra tấn.
64 Căn phòng tối không có lấy một ánh đèn, chỉ nge được tiếng hít thở nhè nhẹ từ phía giường vọng lại. Tôi cẩn thận bật công tắc rồi đi đến cạnh em, trong đầu thấp thoáng ý nghĩ lập tức đem cô gái đang nằm trên giường ôm vào lòng thật chặt.
65 Khám phá xong khoảng vườn rộng trên bảy mươi mét vuông, tôi mới bắt đầu để ý đến căn nhà nhỏ nằm cách mặt đất bởi bậc thềm bằng đá. Nhà không có lầu nhưng khá rộng rãi và thoáng đãng.
66 Ly nước trong mỗi sáng đặt trên bàn hóa ra lại lấy từ hồ Long Tĩnh. Vết thương của Tuyên do dùng tay chụp cây kéo lần trước cũng nhờ thứ chất lỏng ấy chữa lành.
67 Lạnh lùng gạt tay tôi ra khỏi người, em chậm rãi hướng cặp mắt mơ hồ về phía ba rồi cứ vậy một mạch đi đến. Sau vài giây nhìn quanh quất, ánh mắt vô định mới dừng lại chỗ ly cà phê đang để trên bàn.
68 - Trả lời anh, giữa em và Yên Nhi thật ra có bí mật gì?- Bí mật? – Tuyết Vinh vẫn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình – Ở đâu ra chứ?- Nếu không thì sao em lại biết nhiều chuyện của cô bé như thế?- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, đều tại em nằm mơ.
69 Cửu đệ, đệ làm gì với nương tử người ta thế? – Đến cuối cùng, Nguyệt Hoa vẫn là người đầu tiên có thể mở miệng. - Nương tử người ta?Tôi luống cuống muốn thoát khỏi vòng tay ôm chặt người đàn ông lỗ mãng mà không nhận ra là chồng mình đã đứng sừng sững ngay trước mặt.
70 Khi Tuyên tiếp tục với mớ công việc bề bộn của anh trong phòng thì tôi tranh thủ ra mảnh vườn nhỏ của mình dạo chơi một chút. Nơi này so với rừng phong hay vườn đào chỗ Young Min quả thật chẳng sánh bằng một nửa.
71 Chiến lược chúng tôi đưa ra làm ba trầm tư một lúc lâu. Sau đó mới thận trọng hỏi lại:- Những ba năm sau mới có cháu à?Em đỏ mặt cúi đầu, tay trái vặn vẹo tay phải, vẻ thẹn thùng như một cô dâu mới.
72 Sau khi dành hết buổi chiều để giải quyết đống công việc ở nhà, tôi mới có chút thời gian để lấy điện thoại gửi tin nhắn cho số liên lạc nằm ở vị trí đầu tiên trong danh bạ.
73 Chúng tôi âm thầm trao đổi y phục cho nhau. Sau đó, Yên Vũ ngồi lại trong nhà còn tôi thì theo chỉ dẫn của nó quay về chỗ Young Min. Đúng như những gì con bé miêu tả, chiều tối nên chẳng còn chiếc xe nào đưa tôi băng qua rừng phong nữa.
74 Khẽ hừ lạnh một tiếng, Tuyên chỉ liếc mắt nhìn Yên Vũ rồi tiếp tục bước vào nhà. Con bé cũng hiểu chuyện nên nhanh chóng chạy theo, tay lau nhanh những giọt nước mắt.
75 Đều tại anh ta chẳng nói chẳng rằng đã đòi hôn em. – Cô bé lớn tiếng vạch tội. Thằng nhãi đáng chết, dám ngang nhiên hôn vợ của mình. Bị đánh cũng đáng.
76 Căn nhà bị lục tung nhưng đồ vật đắt giá thì vẫn còn nguyên vẹn. Kỳ lạ hơn là bên trong lại vọng ra tiếng người nói. Trên mặt đất nhơ nhớp vết máu là một người đàn ông đang ra sức lay lấy một cơ thể bất động.
77 Lần thứ năm cố đi vào giấc ngủ, tôi nhận ra anh vừa rời ghế và ngồi xuống mép giường. - Bảo bối không ngủ được sao? – Bàn tay Tuyên khẽ vén tóc tôi qua một bên – Hắn lại quấy rối em à?- Không sao.
78 Lông tơ trên người tôi nhất loạt dựng đứng. Việc mái tóc có thể tùy theo tâm trạng mà thay đổi đúng là lần đầu tôi nghe được. - Em làm anh đánh mất khả năng phòng bị.
79 Vì thuê phòng dịch vụ nên ở đây ngoài tôi và em thì chẳng còn ai khác. Tuyết Vinh ngủ suốt từ chiều đến tối vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói đã cho em một viên thuốc an thần nên không cần phải lo.
80 Nửa đêm thì người của ba tìm đến. Họ không vào mà chỉ đứng ngoài cửa phòng canh gác. Lúc đầu, tôi cũng định khước từ nhưng nghĩ lại hoàn cảnh em hiện tại, việc có vài người theo bảo vệ cũng không phải điều gì nghiêm trọng.