41 Đợi đến lúc cuộc đối thoại giữa hai chị em rơi vào khoảng lặng, Thần Tuyên mới quyết định đẩy cửa bước vào. Cả Yên Nhi và Yên Vũ đều ngẩng đầu nhìn anh nhưng phản ứng lại có phần khác biệt.
42 ự xuất hiện của Yên Vũ có tác dụng khá tốt với sức khỏe của Yên Nhi. Đêm đầu tiên kể từ lúc xuống đây, cô không còn la hét hay vùng vẫy trong giấc mơ như trước.
43 Hành động vừa rồi đã mang đến cho Yên Nhi một trận run lẩy bẩy. Thần Tuyên hẳn đã phát hiện ra mọi việc. Anh ta đến lúc giận vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy mới càng khiến Nhi thấy sợ.
44 Tuyết Vinh nằm trên giường, tự vùi mặt vào gối một lúc lâu nên chẳng biết Cảnh Huy đã rời khỏi từ lúc nào. Nước mắt cô cứ rơi, dù không nhiều nhưng vẫn gây cảm giác mệt mỏi.
45 Ba. – Vừa nhận ra ông Minh, Tuyết Vinh đã vội vàng ngồi dậy thật ngay ngắn. - Còn mệt không?- Dạ không. Chữ “mệt” này làm cô thấy ngượng. Ba Yên Nhi chưa đưa Tuyết Vinh vào viện tâm thần đã khiến cô cảm kích lắm rồi.
46 - Cảnh Huy. – Người con gái trong nhà đã đi đến gần – Sao anh không mời cô ấy vào?- Không cần. Yên Nhi chỉ nói một chút là xong ngay. Trong lúc anh quay qua nhìn cô gái ở bên cạnh, đã vô tình để cho Tuyết Vinh trông thấy một cái bớt trên gáy.
47 Hành lang tầng mười cũng vắng vẻ y hệt như những tầng khác. Giờ này, người ta đều đang yên giấc ở trên giường chứ đâu phải chạy tới chạy lui như ai đó.
48 Trong bóng tối của căn phòng, cả không gian như lắng đọng. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở đang từ đều đặn chuyển thành gấp gáp. Dù không nói gì nhưng những người có mặt đều thừa hiểu tại sao.
49 - Sao không xấu?- Anh thích Yên Nhi. Mà em thì thích anh. Nếu có thể trở thành cô ấy, chẳng phải…?Tuyết Vinh vừa ngước mắt nhìn Huy đã thấy ánh mắt anh như muốn nuốt chửng mình vào đó.
50 Cả ngày hôm đó, Yên Nhi không gặp Thần Tuyên dù chỉ một lần. Có lẽ anh đang bận nên không muốn bị làm phiền. Cô hết dẫn Yên Vũ ra hồ lại vào Phòng Chờ dỗ dành những đứa trẻ.
51 Tối hôm đó, dù Yên Vũ đã về phòng an giấc từ lâu nhưng Yên Nhi vẫn cố thức để đợi…một điều gì đó. Thần Tuyên chẳng lẽ cả đêm cũng không muốn đặt chân vào phòng một bước? Cô làm anh ta chán ghét như thế sao?Lặng lẽ như bức tượng đồng, Nhi chỉ có thể ngồi trên ghế, cặp mắt buồn hướng về phía cửa mà trông, mà ngóng.
52 Nơi này…hình như không thuộc về chị… - Tuyết Vinh khẽ lắc đầu, miễn cưỡng đáp. - Chị nói gì vậy? Đây là nhà của chúng ta. Lão Hùng nãy giờ vẫn đứng một bên, vừa quan sát thấy vẻ mặt đỏ gay bất thường của Yên Nhi đã bắt đầu nhấp nhỏm.
53 Về phần Yên Nhi, sau khi ngất đi ở chỗ bà Lâm, đã được lão Hùng gấp rút đưa về Trung giới. Chuyến này đến trần gian, Tiểu Vương Gia đã căn dặn ông phải chăm sóc vương phi thật cẩn thận.
54 Dường như đã quên khuấy lý do khiến mình đến tìm Tuyên lúc đầu, Yên Nhi chỉ biết hối hả chạy về phòng ngủ, tay ôm ngay đĩa hoa màu vàng để trên bàn rồi quay lại phòng làm việc.
55 - Em không thích anh yêu nhiều người?Hỏi ngu ngốc!- Có người phụ nữ nào muốn trong tim chồng mình có hình bóng của người khác đâu? – Nhi trầm mặc cúi đầu, cố tránh né ánh mắt kỳ lạ từ phía Tuyên.
56 Em không sao. - Tuyết Vinh khổ sở tìm cách đứng dậy – Dù sao mấy ngày nữa cũng chết… khụ… khụ…- Chết chóc gì? – Huy nóng nảy ôm lấy cô chặt hơn một chút – Chẳng qua em chỉ ho vài tiếng.
57 Câu chuyện vớ vẩn như vậy lại có thể khiến Huy sốt vó, ba chân bốn cẳng chạy đến đây. Nếu không phải anh quá quan tâm đến Lynda thì cũng vì sự cắn rứt của một kẻ từ chối người ta đến…chết.
58 - Em nhớ rồi. – Tuyết Vinh chỉ xấu hổ gật đầu. Tất cả mọi người trong bàn đều đang đổ dồn mắt về phía cô. Chỉ uống một ly rượu mà thu hút nhiều sự chú ý như thế, đúng là làm nổi quá đi mất.
59 Trời đã xế chiều nhưng em vẫn chưa chịu tỉnh lại. Nửa chai rượu nho có tác dụng chẳng thua gì một viên thuốc ngủ. Miệng em liên tục bảo hãy đến bên Lynda trong khi hai tay lại quấn chặt lấy tôi như bạch tuột.
60 - Hắn dùng một cái chai…đánh vào đầu em. – Tuyết Vinh lắc đầu nguầy nguậy – Rất nhiều máu và thủy tinh ở trên sàn…Em tìm cách trốn đi nhưng chỗ nào cũng có những mảnh vỡ …Em…em…- Anh hiểu rồi.