1 Mùa xuân năm 2009Dạo này trời mưa rất lớn, tất cả như bị một màn mưa bàng bạc bao phủ, không thấy rõ trời đất, cơn mưa từ trên cao trút xuống như 1 trận đại hồng thủy cuồn cuộn, ào ạt.
2 Không được, Ngôn Hinh, đây là cơ hội cuối cùng của mày để có thể cứu Tông Nguyên. Mấy ngày nữa là đến phiên tòa phán anh ấy tội cố ý gây thương tích cho người khác.
3 Bọn họ ngồi trên taxi chưa đi được xa thì nhóm cảnh sát đầu tiên ngăn lại, ba bốn người cảnh sát không nói không rằng đem Tông Nguyên áp giải vào xe, còn cô thì chỉ biết theo họ tới cục.
4 Cô ba chân bốn cẳng lấy cánh tay ngăn lại, nhanh chóng bò tới góc giường, mãi một lúc sau thích ứng được ánh sáng trong phòng thì bụng cô đã bị hắn đè ở dưới thân.
5 Cô sửng sốt rồi mới hiểu được mình vừa làm gì, quay lại nhìn người đàn ông đó thì má phải đã hằn rõ năm ngón tay màu đỏ hồng. Nam nhân ấy rõ ràng là không thể đoán trước được tình huống này, khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì tư thế bị nghiêng sang một bên, khi hắn quay mặt lại làm cho người ta phải kinh hãi vì con ngươi hắn đen thẫm lại, trên trán bao nhiêu gân xanh nổi hết lên, rõ ràng là hắn đang rất tức giận.
6 Hắn thô lỗ xâm phạm cô, Ngôn Hinh gắt gao cắn môi, theo bản năng nước mắt cô như dòng suối theo khóe mắt chảy xuống. Cô thống khổ nhắm mắt lại, nhưng không có cách nào ngăn cản hắn, động tác hắn chậm rãi làm người cô như bị chia làm 2 nửa từ trên xuống, cô tê tái, nhục nhã nghĩ mình không còn chút tôn nghiêm nào.
7 - Đường nhi, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té đó. Cô lo lắng nhìn em gái, lớn tiếng nhắc nhở nhưng nó lại không nghe, còn đùa dai quay mặt lại lè lưỡi làm mặt xấu với cô, đúng lúc đó, một chiếc xe tải lớn nhằm thẳng mà lao tới.
8 Người đàn ông tiến vào phòng nhìn thấy cô đang suy yếu tựa vào tường, khuôn mặt cô không thay đổi, hướng mắt về phía bác sĩ hỏi:- Bao lâu nữa thì tôi có thể bình phục?- Một, hai tuần.
9 Ngay vào thời điểm cô chuẩn bị xuất viện thì có một y tá hồng hộc chạy đuổi theo cô, dúi vào tay cô một đống đồ:- Đây là thuốc dinh dưỡng đồ bổ của cô, đừng quên lấy.
10 Tiết Tử Nghiên cuối cùng cũng giữ lời hứa, Ngôn Hinh nhỏ giọng hít hít mũi, giờ phút này cô không quan tâm người đàn ông kia có nói toạc ra hết mọi chuyện với Tử Nghiên hay không, cô chỉ một lòng nghĩ đến Tông Nguyên:- Cụ thể là mấy giờ?- Này, thế nào lại không tin tôi! Tiết Tử Nghiên nhẫn nại lại ngạo mạn” hừ “ một tiếng: Có tôi ra mặt, cô còn sợ chuyện này không thành? Buổi chiều đúng hai giờ được rồi chứ?Cô không quản trong lời nói của Tiết Tử Nghiên có sự cười nhạo, nói móc.
11 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtMỗi lần mẹ cô đề cập đến Hạ Tông Nguyên là cứ lải nhải không ngừng, mẹ cô ghét Tông Nguyên đơn giản chỉ vì anh không thể cho cô một cuộc sống giàu sang, sung sướng về sau, Ngôn Hinh chuyển chủ đề, cắt ngang nhanh chóng:- Mẹ, con muốn ra ngoài, chiều nay con hẹn bạn đi dạo phố.
12 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtĐáng thương cho Tông Nguyên! Cái gì anh cũng không biết. Vậy cũng tốt, để anh mãi là con người lương thiện, con người vĩ đại, còn có một tiền đồ tốt đẹp đang chờ anh ở phía trước, anh sẽ tìm được một cô gái khác sạch sẽ, thuần khiết hơn em.
13 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtNgôn Hinh kiên cường mặt tái nhợt: “Tôi nói cho anh biết, Hạ Tông Nguyên, chúng ta tưởng là sẽ sớm chia tay, chỉ vì tôi thấy anh yêu tôi đơn phương cuồng dại như vậy, cho nên mới nhịn xuống.
14 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtTheo Ngôn Hinh nói thì muốn chia tay với Tông Nguyên, sớm đoán sẽ có kết quả như vậy, bà Ngữ thấy con gái như vậy nhưng không bị một chút ảnh hưởng, từng miếng cơm đút vào miệng.
15 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtThực ra cô mới đi làm, đang trong thời gian thử việc, ở lại hay phải ra đi vẫn còn là một vấn đề đừng nói đến tiền lương.
16 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtĐến công ty vẫn còn sớm, đồng nghiệp của cô Gì Mạn đang lén lút cắn bữa sáng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Ngôn Hinh:- Cái người như quỷ vậy sao lại đi làm?Di Mạn rất thẳng thắn, không nói quanh co lòng vòng, Ngôn Hinh không để bụng nhẹ nhàng nói:- Khả năng bị cảm lạnh, chỉ là cảm mạo bình thường thôi.
17 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtTrần bí thư nhận lấy văn kiện, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Ngôn Hinh, ôn hòa ném một câu:- Thân thể không thoải mái thì nghỉ đi, bệnh thế này đến đây cho ai xem?Trần bí thư được cả công ty công nhận sự cao ngạo, Ngôn Hinh thản nhiên lắc đầu:- Tôi không sao, Trần bí thư, văn kiện này rất gấp, phiền anh lập tức giao cho Tịch tổng, khách còn đang chờ hồi âm, thời gian là vàng.
18 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtVừa trở về văn phòng chưa được bao lâu, điện thoại nội tuyến vang lên, Trần bí thư muốn cô đi lấy văn kiện, xem ra Tịch tổng đã phê duyệt xong, giờ chỉ phải đi sang phòng của bí thư thôi.
19 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtTrong lúc nghỉ trưa bộ phận tiếp tân gọi điện thoại nói là có người tìm, Ngôn Hinh bán tín bán nghi chạy tới thì thấy một bó hồng rất to, những nụ hoa kiều diễm còn dính vài giọt nước trong suốt, tỏa ra mùi hương man mác, mọi người đều nhìn cô ghen tị.
20 Edit” Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtCô thở dài mệt mỏi, Ngôn Hinh đem tờ giấy miết trong tay, cắn môi, đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống rồi đứng lên, muốn tìm Hoa Uyển Thanh để thương lương nhưng không dám, dù sao cô mới đến công ty hơn nửa tháng lại trong giai đoạn thử việc, tại thời điểm này mà xin ứng trước lương thì rất khó coi.