41 Edit: Vũ Lam CaBeta: Tiểu Hồ Điệp- Cả ngày ngâm mình ở Quảng Mậu, em sắp chết đến nơi rồi, muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Tạ Mộ Trừng vẫn xoa tay Ngôn hinh như vẫn dỏng tai nghe chỉ thị, giọng nói có chút không đứng đắn nhưng vẫn có vài phần kính sợ.
42 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtNgôn Hinh liếm liếm đôi môi khô nẻ, không tự chủ được nắm chặt hai tay, lo sợ bất an hỏi:- Con…Con còn nói gì không?- Nói cái gì chứ? Mê sảng nói tầm bậy không chứ đâu! Bà Ngữ chỉnh chỉnh cái chăn lại cho Ngôn Hinh, nhíu mày lại: “Hinh nhi à, con chia tay với Hạ Tông Nguyên có phải rất đau khổ hay không? Con không có người nào để tâm sự, cũng không có bạn bè, nghẹn ở trong lòng rất khó chịu, con có thể uống rượu để bớt buồn, nhưng đừng có làm mẹ lo như tối qua được không?”Cái tên Tông Nguyên lại lọt vào lỗ tai cô làm vết thương trong lòng lại như nứt ra hơi đau, còn phải đối mặt với ánh mắt chất vấn của mẹ, Ngôn Hinh tưởng như mình không thể chống đỡ được nữa.
43 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtĐúng lúc đó, ngoài hành lang có tiếng kêu chói tai của nữ y tá: “Ai là Ngôn Hinh? Có cô gái trẻ nào tên là Ngôn Hinh, có chuyện cần gặp…”Bệnh nhân trong phòng đều bị tỉnh giấc, Ngôn Hinh còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, có một bà cụ ngay bên cạnh giường cô ho khan dữ dội: “Khụ.
44 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtHắn nói chưa dứt lời cô đã nhớ đến cái hôm ở bệnh viện quân khu với bao nhiêu đau xót và tủi nhục, huống chi hắn lại còn là em trai ruột của cái tên ác ôn kia, đều là cá mè một lứa cả, ngón tay miết mạnh vào đùi, cô lạnh lùng với lấy cái lược mà chải tóc:- Không cần Mộ thiếu lo lắng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, ít nhất là phụ hợp với túi tiền của tôi và mẹ tôi, có thể yên tâm thoải mái.
45 Edit: Vũ lam CaBata: Tiểu Hồ ĐiệpTạ Mộ Trừng đi rồi, Ngôn Hinh nhắm mắt tiếp tục nằm yên trên giường, vốn chỉ bị cảm mạo phát sốt mà suy nghĩ hỗn loạn, không biết vì sao lại thấy lo lắng bất an.
46 Edit: Vũ Lam CaBeta: Tiểu Hồ ĐiệpChờ Tạ Thừa Huân đi khuất, mặt phó sở lập tức dài ra: “Tiểu Liêu, ngươi thật là không có đầu óc, việc ngày hôm nay ngươi chép ra một trăm lần, tất cả sai phạm của bản thân viết phạt ra hết đi”Tiểu Liêu gật đầu như giã tỏi, đồng thời trong lòng thầm gào thét, làm sao mà viết nổi đây, đều do cái tên Tạ Mộ Trừng gây chuyện, kết quả bây giờ là hắn gánh hết.
47 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh Huyết- Có phải vì người con gái kia hay không? Gương mặt lạnh như băng cứng rắn nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu được cả con người ta.
48 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtCanh Lệ Lệ thính tai, nghe được liền nói chen vào: “Em tưởng bọn chị bị mù hả? Suốt ngày tặng hoa, danh thiếp… không tình yêu thì là gì?”- Em là người trong cuộc đương nhiên em biết rõ nhất, em cùng hắn không giống như những gì bọn chị đã tưởng tượng đâu!” Ngôn Hinh cười cười, nhưng chột dạ, thực ra thì cô đã lờ mờ đoán ra được người đưa hoa chính là Tạ Mộ Trừng.
49 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtMột người ôm thùng đồ đi qua đi lại vô mục đích ở đầu đường, Ngôn Hinh không biết nói với mẹ như thế nào về chuyện mình bị thất nghiệp.
50 Edit Vũ Lam CaBeta: Tiểu Hồ ĐiệpBà Ngữ bi thương tuyệt vọng khóc nấc lên, âm thanh ấy như một cái dùi nhọn đâm thẳng vào tai cô, Ngôn Hinh hai chân mềm nhũn, cả người ngồi thừ ra dưới đất, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân.
51 Edit: Vũ Lam CaBeta: Du Phong Lãnh HuyếtSự thật là tốc độ biến đổi nhanh chóng như vậy luôn làm người ta trở tay không kịp, mới một khắc Ngôn Hinh đang sung mãn, khí huyết tràn trề háo hức tìm công việc mới, ngay sau đó như bị dội một gáo nước lạnh vào người, ngồi đơ ra.
52 Ngôn Hinh chậm rãi tiến vào phòng, đặt khay rượu đang cầm trên tay xuống bàn. Bỗng nhiên, trong lúc này, cô lại nhớ tới gương mặt ấy, gương mặt vẫn thường thấy trên các trang tin tức của những công ty lớn với những vị lãnh đạo cấp cao.
53 “Tạ nhị thiếu gia, ngươi đã tới, mau lại đây ngồi xuống cùng mọi người”Mọi người đều nhiệt tình tiếp đón, ai cũng muốn được ngồi cạnh Tạ Thừa Huân, Ngôn Hinh cúi đầu lưu loát đổ đầy một ly, nhẹ nhàng đổ đầy ly rượu trước mặt Tạ Thừa Huân, không cẩn thận đón nhận ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của hắn, cô vội thối lui trở về vị trí của mình.
54 ” Cô lại thiếu nợ sao?” quản lí trừng ánh mắt nhìn cô, Ngôn Hinh bị dọa thất kinh hồn vía, ngay giây tiếp theo đã thấy quản lí cả người như mất hết khí lực, ủ rũ xua tay, “Cô hãy nhớ cho rõ, cũng không phải xảy ra lần thứ hai, làm thế nào thì làm đừng để lần này mắc nợ, ngày nào còn vướng món nợ này, ngày đó ta còn cảm thấy không thoải mái.
55 ” Thích lễ vật này sao?” Tạ Thừa Huân không biết từ khi nào cầm lên một ly rượu mới ,ánh mắt nhìn cô lạnh lùng ánh lên một tia tàn nhẫn cùng nụ cười giảo hoạt:” Nếu cô thích, ta nguyện ý cùng cô tiếp tục trò chơi này, ta dám khẳng định cô và mẹ cô sẽ không ngày nào có cuộc sống yên ổn.
56 Ngôn Hinh thân hình gầy yếu, không dám phát ra âm thanh, nghẹn ngào cất giọng cầu xin ” Không! Không! Không thể! Tôi đáp ứng yêu cầu của anh, vĩnh viễn tránh mặt Mô Trừng, sẽ không để anh ta nhìn thấy mặt tôi, cầu xin anh……”” Lời nói của ta cô nghe không hiểu?” Tạ Thừa Huân xót xa cười lạnh, chậm rãi thẳng đứng dậy, như quân vương từ trên nhìn xuống cô,” Ngôn Hinh, cô đúng là thích làm bộ làm tịch, không phải là muốn có tiền sao? Đây! Tôi sẽ cho cô thấy.
57 Hắn lạnh lùng phun ra ” đồ gái hám tiền ” bốn chữ tràn ngập sự khinh mạt cùng châm chọc, Ngôn Hinh không lãng phí khí lực tranh cãi cùng hắn, quay đầu ra cửa ra ngoài.
58 Tạ Thừa Huân không có mắt sao? Người em tốt của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt qua côVừa ôm chăn vừa nghĩ đến ngơ ngẩn, Ngôn Hinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được nguyên do, cuối cùng cô quyết định, cô có thể nghe lời hắn không gặp Tạ Mộ Trừng , nhưng muốn gia đình cô rời khỏi thành phố này thì tuyệt đối không được, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, kéo Ngôn Hinh vào giấc ngủ sâu.
59 Edit: Hàn Diệp BăngBeta: Tiểu Hồ ĐiệpNgôn Hinh dừng lại những nghẹn ngào trong lòng mình, nhìn vẻ mặt mẹ mình hoàn toàn kiên quyết, một lần nữa cô tin ở mẹ, mặc kệ thầy bói nói ẹ có đúng hay không, cô chỉ dám khẳng định, nếu cô cố gắng, chắc chắn sẽ không để mẹ vất vả.
60 Mẹ con cô thật vất vả tìm tám năm mới cảm thấy hài lòng với thành phố này, muốn ở nơi này vĩnh viễn. Năm đó Điền thúc thúc đem mẹ con 3 người các cô theo đường biển cứu lên sau ba ngày mẹ bán căn nhà với giá thấp, mang theo các cô buôn ba khắp nơi thành thị, cuối cùng mới tại đây tòa Giang Nam nổi danh định cư, chính thức rời khỏi phòng trọ, mua lại căn hộ này không đến bảy mươi mét vuông.