1 Cô đang đợi một người. Buổi tối thứ sáu, quán rượu cũ ngập trong tiếng cười nói, mùi thịt nướng quanh quẩn trong không khí, hơi thở hỗn tạp mùi bia rượu, mùi khói thuốc, mùi gỗ mục.
2 Vẫn vào thứ sáu, vẫn quán rượu cũ. Bọn họ có thói quen hẹn ở quán này, ngoại trừ thức ăn ngon, giá cả vừa phải, còn chủ yếu vì nó cách nhà cô khá gần, khuyết điểm duy nhất là hơi xa nơi ở của Cố Hằng Chỉ.
3 Cố Hằng Chỉ nuôi Lady đã mười năm, lông nó màu trắng tuyết, mắt to màu hổ phách xinh đẹp, vì là mèo đực nên mặt nó to hơn, hơn nữa ăn no ngủ kỹ, nên thân hình tròn vo.
4 Một hồi hôn lễ hữu kinh vô hiểm chấm dứt, hai người bay đi Hawaii hưởng tuần trăng mật. Địa điểm là Từ Minh Bồng chọn, cô muốn tìm một nơi tươi đẹp đầy nắng thả lỏng một phen, không ngờ kinh nguyệt của cô đến sớm nửa tháng, nhìn ngoài cửa biển xanh một màu, cô nằm trên giường lớn xa hoa ở khách sạn, giờ mới hiểu được cảm giác gì gọi là “thấy mà không chạm vào được”.
5 Cuộc sống vợ chồng đại khái cũng bình an thuận hòa, cũng không hấp tấp oanh liệt gì cả, ngược lại còn như quảng cáo bán dưa — “Mình ơi, em muốn mình đút đồ ăn…”.
6 Ngày hôm sau Cố Hằng Chỉ không rảnh đi bệnh viện, sáng sớm đem xe xuống gara sửa, vì ngày hôm trước trời bão bùng, không ít người bị hư xe, muốn sửa phải chờ rất lâu, anh đành bắt taxi đến công ty, xử lý công việc nhàn nhã giết thời gian, chờ xe sửa xong.
7 Kết quả xét nghiệm, không phải là u não. Nhưng tình trạng cũng không khá hơn u não là bao, một khối tụ máu. Bác sĩ hỏi anh. “Lúc trước đầu anh có bị va chạm mạnh vào đâu không?”.
8 Từ Minh Bồng quyết định tỉnh lại và đứng dậy. Cô không trở về phòng tìm Cố Hằng Chỉ mà gọi cô y tá chuyển lời dùm cho anh là cô không sao, sau đó trở về nhà.
9 Cố Hằng Chỉ bắt đầu mất ngủ. Liên tục một tuần, anh ngủ không ngon, cho dù cố gắng đến mấy, vẫn tỉnh giấc nửa chừng, sau đó mở mắt thao láo, đến khi mặt trời mọc.
10 Từ Minh Bồng tức giận. Cô mà tức lên thì rất rõ, nhưng không làm quạng lên, mà im im nhưng lạnh lùng. Cô không nói lời nào, mặc kệ đối phương là ai cũng không mở miệng — như bây giờ, anh đi cạnh cô, ngay cả “dạ” hoặc “ừ” đơn giản cũng không thèm nói.
11 Cố Cảnh Hành tám tuổi. Bé có một cái tên rất là suất nhé, ông nội nói tên của bé lấy từ câu “Núi cao ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ”*. Câu này, bé chẳng hiểu gì cả, chắc là rất lợi hại đi, nhưng ông ngoại lại cảm thấy hai chữ ”Cảnh Hành” viết ra không tốt, nên không thích lắm, mà bé cũng không biết đâu, người lớn thấy được là tốt rồi.