1 Đoàn người đưa dâu đi tận 3 tháng mới đến được hoàng thành thương minh quốc. Vừa vào thành nàng liền được quân lính tháp tùng đưa vào dịch quán phòng hạng nhất giành cho khách nhân ở.
2 Sáng hôm sau, đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh nàng mới "cố ép" bản thân mà tỉnh dậy. Vươn người, ngáp một cái rõ to, nàng lấy hai tay nâng má, nụ cười vui vẻ khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
3 Tối đến, hắn chạy vội đến chỗ hẹn. Tự nhiên công vụ ập đến làm hắn không kịp đối phó… không biết nàng còn chờ hắn không nữa…Chạy đến nơi nhưng lại không thấy nhân ảnh kia đâu, lo lắng tìm khắp nơi nhưng lại bặt vô âm tín, hắn một mình trở lại điểm hẹn cũ, ngồi xuống dãy ghế, rồi nhìn dân chúng đi qua lại.
4 Đến buổi tối. Sau khi trải qua bao quá trình phức tạp rồi bái đường thành thân thì nàng được một đám cung nữ dẫn đường rồi đưa vào phòng tân hôn chờ thái tử đến động phòng.
5 Trong một sảnh đường rộng lớn, mấy chục nữ nhân đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, ngồi trên ghế chủ là bốn nữ nhân sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, trang sức đồ đạc trên người đều nổi bật hơn cả.
6 Từ lúc xãy ra tranh chấp với đám thê thiếp kia thì thời gian cũng lặng lẽ trôi qua được 3 ngày. Một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế đá nhỏ, đôi mắt trong veo như không xác định được phương hướng nhìn về phía xa xăm, đôi tay nâng má mủm mỉm hồng hồng.
7 Nàng hơi tỉnh lại, ngón tay xoa xoa cái trán hơi nhăn lại vì nhức đầu, đôi mắt khẽ mở ra nhìn cảnh tượng xung quanh. Một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn xuất hiện trước mặt nàng, hắn đang nở một nụ cười cực kỳ lấp lánh.
8 Nhìn chủ tử sống lưng hơi đau đau, tiên ỷ không hỏi lo lắng hỏi thăm :- Người làm sao vậy a… tối qua về trễ vậy, chẳng lẽ…Nàng phắt phắt tay, giải thích :- Không phải… tại hôm qua hoạt động mạnh quá nên giờ toàn thân hơi mệt mỏi thôi…Thở phào nhẹ nhỏm nàng ta mới khẽ nhắc :- Người cũng nên cẩn thận một chút… cũng không còn thanh niên nữa đâu mà hăng hái…(mm : con người ta chưa đến 18 mà đã qua thanh niên… vậy cụ tác giả mấy ngày nữa sắp qua 21 như ta thì lấy cái gì mà ăn đây a…)Nàng gật gật đầu qua loa rồi nằm xuống giường tiếp tục giấc mơ còn dang dở với chu công…Lắc lắc dầu cười khổ nhìn vị chủ tử sâu lười kia rồi mới bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa lại.
9 Lời tác giả : không cần những lời dài dòng, chap này bao gồm hai yếu tố : h nhẹ ngược. Vì viết h quá nhiều, quá tỉ mỉ… nên tác giả quyết định h trong chap này sẽ viết thật nghệ thuật, thật đau đớn, làm nữ chính chìm sâu vào sỉ nhục.
10 Aaaaa…Tiếng thét đau đớn vang lên, nhưng rất nhanh im lặng đi. Nàng vừa nắc nở khóc (nắc lên nức nở nhé. . . ) vừa lấy tay che miệng để ngăn lại tiếng la đau đớn.
11 Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, khí độ vô thường, lòng người than thở. Nếu là năm năm thì đối với một đời người mà nói thì có thể gọi là dài mà cũng có thể gọi là ngắn, nhưng quãng thời gian mười năm lại tuyệt đối là một quãng thời gian dài đằng đẵng, nó đủ để cho thế sự thay đổi rõ ràng, lớp người này đến lớp người khác lần lượt sinh sôi nảy nở không ngừng.