101 Cảnh Huy thật sự không phải là một kẻ thích nhiều lời. Những điều anh nói bao giờ cũng mang một ý nghĩa hàm ẩn nào đó. Có khi chỉ là sự châm chọc, trêu đùa.
102 Những ngày tiếp theo trôi qua thế nào, kỳ thật tôi chẳng thể nhớ rõ. Vẫn là chiếc quan tài nằm trong phòng khách, những con người đã nhìn đến quen mặt, những lời an ủi nghe đến nhàm tai.
103 Mới hai ngày không ở nhà, công việc suýt nữa chất cao như núi. Anh Cả nói đã thay tôi giải quyết mấy chục người sắp “lỡ hạn” nên số lượngcông việc còn lại cũng không đến nỗi khốn đốn.
104 Chiều hôm đó, sau khi em rời khỏi thì anh Cả dắt theo chị Wendy đến. Chuyện Yên Nhi và Tuyết Vinh cùng nhau hoán đổi thân phận đã được mọi người truyền đi khắp chốn.
105 Buổi sáng thức dậy, thấy một bên hông vẫn đang bị anh ôm chặt, tôi xấu hổ vội tìm cách ngồi dậy. Đống quần áo hỗn độn nằm vương *** dưới đất càng ra sức tố cáo cuộc vận động nhiệt tình đêm qua.
106 - Tuyết Vinh. . . Tuyết Vinh. . . - Hả? – Tôi nảy mình, ngơ ngác nhìn quanh. Cảnh Huy sớm đã không còn ngồi trên chiếc ghế đối diện mà đang lo lắng vòng tay ôm lấy vai tôi.
107 Ngày thứ hai của chiến lược chinh phục, anh Chín cho người mang đến nhà tôi một tấm thiệp cùng mấy rương quần áo. Một trong số đó rõ ràng được thiết kế dành riêng cho em, số còn lại là để tặng lũ con nít quanh nhà.
108 Khoảng giữa trưa thì Yên Nhi bước vào nhà, vẻ mặt lừ đừ, mệt mỏi. Tôi lo lắng đỡ lấy em, nhẹ nhàng giúp cô ấy đi vào phòng ngủ. Bảo bối yêu dấu ngay lập tức liền khép đôi mắt đẹp, thoải mái ôm lấy cánh tay tôi, rồi êm ái đi vào giấc ngủ.
109 Tuyết Vinh!Cú va chạm khiến cả người tôi say xẩm, toàn thân đầy vết xây xác. Nhưng tôi không thể cho phép mình chìm trong trạng thái mơ màng quá lâu. Bên cạnh lúc này là chiếc xe nằm ngã ngửa và hình ảnh anh đang cùng một gã cao to, lực lưỡng giằng co khẩu súng….
110 Số phận bọn người bị ba bắt đi thế nào, tôi chẳng bao giờ biết được. Nhưng kẻ chủ mưu mà chúng khai nhận lại khiến trời đất chao đảo. Mấy ngày rồi không thấy ông ấy, chẳng lẽ đều do bận rộn chuẩn bị âm mưu này? Nếu thật sự yêu thương mẹ tôi, vì sao không đến dự đám tang của bà? Hay là bị lời chỉ trích của tôi làm cho xấu hổ?Tống Văn Chu, cuối cùng ông là người tốt hay xấu?- Lynda đã cố tìm cách cảnh báo chúng ta.
111 Ngày đầu tiên của tuần thứ hai, Young Min tiếp tục cho người mang đến nhà tôi rất nhiều. . . cá và cây cảnh. Kèm theo mỗi loại còn có “bản chỉ dẫn” về cách chăm sóc và ý nghĩa từng thứ một.
112 Em à, có gì đứng lên rồi từ từ nói. – Tôi khổ sở đỡ Yên Vũ ngồi trở lên giường – Đừng làm anh phải khó xử. - Nếu anh thấy giận ảnh thì coi như là vì em, vì em đi được không? – Con bé vẫn lắc đầu nguầy nguậy – Anh Young Min đã nói, chỉ cần em cố gắng giúp ảnh lôi kéo chị Yên Nhi trong một tháng thì dù kết quả sau đó có thế nào, anh ấy cũng vui vẻ chấp nhận.
113 Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí khá ngột ngạt. Ba và anh tuy ngồi đối diện nhưng lại chẳng bao giờ nhìn vào mắt nhau. Vết thương trên vai khiến việc ăn uống của Huy cũng có chút trở ngại.
114 Vết thương của Cảnh Huy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại gây ra khá nhiều rắc rối. Anh không thể chạy xe, không thể đến lớp dạy, buổi tối ngủ không yên, lúc ăn cơm cũng không thoải mái.
115 - Anh lúc nào cũng vứt đồ đạc lung tung thế này sao? Cô vợ yêu dấu sao lại không biết dọn đi chứ?Bước nghiêng ngả về phía ghế dài, cả người tôi nhanh chóng đổ xuống trong trạng thái vô lực.
116 - Anh mau về đi. . . Em không muốn để Tuyên nhìn thấy. . . – Yên Nhi khổ sở tìm cách đóng cửa lại – Giữa chúng ta đã không còn gì để nói. . . - Yên Nhi, em hãy nghe anh.
117 Nhà của Tống Văn Chu không lớn, gồm ba tầng và nằm ở ngoài đường cái. Muốn vào nhà phải bước lên ba bậc thềm bằng đá màu nâu đỏ. Hai bên cửa đặt hai chiếc bình sứ trồng dừa cảnh.
118 Từ bên ngoài vọng đến tiếng bước chân đang chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Âm thanh cứ lớn dần, lớn dần rồi đột ngột dừng hẳn. Tiếng thở hồng hộc từ trước cửa phòng liên tục truyền đến tai, thông báo sự có mặt của một cô gái.
119 Trong lúc giải quyết công việc, anh vô tình phát hiện. – Young Min thoải mái tựa lưng vào ghế - Vốn định dùng hắn làm một món quà cho nàng hả giận. Thật không ngờ Yên Nhi lại nhút nhát như vậy.
120 - Anh có biết sự tích về trầu và cau của người Việt không? – Yên Nhi sau một hồi nhìn ngắm chợt cất giọng hỏi. - Hình như nói về một đôi vợ chồng?- Ừ.