1 Đầu thu buổi tối trời bắt đầu se lạnh, những cơn gió man mát làm cho khí trời thêm trong lành và yên ả hơn bao giờ hết.
Cổng kính cao tường, uy nga diễm lệ, đèn khổng minh cỡ đại được văng lối đi vào.
2 Sở Dao vốn tự nhận mình rất nhát gan, lá gan của cô vô cùng bé nhỏ. Hôm nay quả là đã vượt khỏi sự can đảm hàng ngày của chính mình. .
Tuy đã cách xa nơi đó một đoạn nhưng hơi thở của Sở Dao vẫn không thể bình ổn lại được.
3 Buổi tiệc có linh đình long trọng cách mấy rồi cũng tàn.
Tần Gia huyên náo vừa rồi trở về im ắng, trong căn phòng sách ở lầu hai của sảnh chính lúc này không khí có chút lạ lùng.
4 Nửa tháng sau, là thời gian thoải mái nhất của sở Dao.
Vừa kết thúc kì thi đầy cam go của năm ba đại học. .
Đạt số điểm như mình kì vọng, Sở Dao vui vẻ nhẹ cả người.
5 Đứng trong thang máy, hai tay của Sở Dao lạnh ngắt. Cô vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Hôm nay là ngày cô phải ra mắt Tần gia.
Mọi việc như một giấc mơ vô cùng huyền ảo, cô không biết đâu là thật đâu là mơ.
6 Bàn tay nhỏ đặt trên đùi bấu chặt vào chiếc váy. Chẳng dám nhúc nhích. .
Cô còn cảm nhận hơi thở trầm ổn của anh, bên má Sở Dao nóng hổi chỉ muốn bùng cháy.
7 Ngồi vào trong xe, Sở Dao còn không hiểu nổi mọi chuyện sao lại trở nên như vây.
Mấy tiếng trước cô còn ở căn phòng nhỏ của Sở Gia. Hồi hộp lo lắng về buổi gặp mặt hôm nay.
8 Sở Dao chậm rì rì bước đến cứ tưởng như mấy lần trước anh sẽ nhẹ nhàng nắm tay cô.
Lần này anh vẫn nắm nhưng không nằm ở đó mà kéo mạnh. Sở Dao hốt hoảng bị anh kéo ngã ngồi trên đùi anh.
9 Qua một lúc sau, Tần Phong vỗ vỗ lấy đầu cô khẽ nói.
- " Ăn khuya không anh bảo Thím Lan nấu cho em "
Buồn phiền ấm ức lại vì câu hỏi quan tâm này mà bay đi nửa phần.
10 Lúc Sở Dao tỉnh dậy đã không còn thấy Tần Phong ở bên cạnh. Cái cảm giác mơ mơ màng cứ nghĩ là còn ở Sở Gia. Đến khi cô mở mắt tỉnh cả ngủ khi thấy không gian hoàn toàn lạ lẫm.
11 Nụ hôn mạnh mẽ lại trở nên dịu dàng quấn quýt lấy nhau,say mê đắm chìm qua một lúc anh mới quyến luyến buông môi cô ra. Mổ nhẹ từng cái lên môi cô ân cần quan tâm.
12 Có những lúc muốn trốn tránh quá khứ. Nhưng làm thế nào, cố gắng ra sao cũng bất lực. .
Từ năm mười tuổi Ngô Đàm Tuyết đã quen biết Tần Phong. Do hai nhà là đối tác làm ăn và cùng là đồng hương nên rất thân thiết.
13 Chỉ tiếc là khi hai người chưa rời khỏi phòng ngủ, bất ngờ là tiếng điện thoại vang lên. .
Bước chân Sở Dao dừng lại, lắng tai nghe một chút cô cúi đầu nói.
14 - " Em. . em. . . "
Sở Dao lục lội từng câu từng chữ trong đầu, sắp xếp lại nói với anh. Nhưng chữ bay tán loạn, ngay cổ họng nghẹn lại thế nào cũng không nói thành lời.
15 Không khí bàn ăn của Tần gia lúc này có chút căng thẳng.
Sau khi nghe thông báo Tần Phong không thể đến. .
Tần Lão gia phất tay ý bảo cả nhà dùng cơm.
16 Ngô Đàm Tuyết ngồi trên sopha. Hai tay gắt gao nắm vào nhau. .
Nghe được bước chân từ cầu thang, cô ta vui mừng đứng bật dậy. .
Ánh mắt tràn đầy thất vọng khi người đi xuống chỉ có Cẩn Trúc và A Kiên.
17 Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Khiến Ngô Đàm Tuyết vừa yêu vừa giận. .
Lý trí tuy bảo rằng cô ta chỉ cần gật đầu chào hỏi, rồi cất bước rời khỏi nơi đây.
18 Không biết có phải Tần Phong nhìn rõ suy nghĩ của Sở Dao lúc này hay không. Mà anh mãi vẫn chưa chịu thả tay cô ra, được bao trọn trong sự ấm áp đó. Tâm tư rối rắm của Sở Dao có chút dễ chịu.
19 Từ lúc bên nhà chính trở về, Tần Phong vẫn chưa về phòng. .
Riêng hôm nay Sở Dao không muốn chôn chân ở trong phòng. Vì cô phát giác tâm trạng của Tần Phong hôm nay không được tốt.
20 Sở Dao tò mò nghiêng đầu nhìn theo. Lúc này thấy Tần Phong đang ngồi trên xe lăn, quay người vô trong. Trên tay cầm gì đó hình như đang đọc sách. .
Rất nhanh trong phòng vọng ra tiếng nói quen thuộc.