1 Mười dặm ngân hà ánh ngọc đan, màu sắc lấp lánh điểm sông thuyền.
Thanh cơ [1] bất giác bước tới gần, quần áo phấp phới múa không ngừng.
Vó sắt rầm rầm, bụi dất tung bay không tới thành Nguyên Bắc.
2 Mai Vô Quá đi trở về cái sân nhỏ kia, bóng cây đổ xuống loang lổ trên mái hiên, đổ trên ván cửa. Đẩy cửa ra, cô nương kia vẫn lẳng lặng ngồi ở bên giường.
3 "A. . . Oàm. . . Uhm. . . " Nhìn Lạc Lạc nằm sấp trên bàn cơm, Mai Vô Quá ngây ngẩn cả người. Đến lúc hắn nhìn thấy trên mâm khi đó còn lại mỗi một cái bánh bao thì bắt lấy thời cơ lấy tay chộp lại, ngoan độc cắn một ngụm, lúc này mới yên tâm ngồi tiếp.
4 "Mai ca ca, huynh đang làm cái gì?" Còn buồn ngủ, Lạc Lạc bật dậy, nhìn thấy Mai Vô Quá ngồi thiền ở bên giường.
"Luyện công, bọn họ nói trò này tốt cho nội lực.
5 Sáng sớm hôm sau, Mai Vô Quá phát hiện tiểu nha đầu gối đầu lên ngực mình, chảy nước miếng, trên mặt mang theo nụ cười, tựa hồ còn đang mơ giấc mộng đẹp.
6 "Lạc Lạc thức dậy, nha đầu lười. . . " Mai Vô Quá kéo cánh tay Lạc Lạc gọi.
"A. . . , Mai ca ca, muội ngủ tiếp một lúc có được hay không, muội buồn ngủ quá à.
7 Mã đại tỷ kéo tay áo định trèo tường, thì thấy ở trước cửa có một người với thân thể cường tráng,cao to như cây tùng, mày kiếm mắt sáng lúc này bùng lên lửa giận.
8 Thật là bữa cơm tối vui vẻ, Lạc Lạc ăn đến cái vụng căng ra. Nàng từ từ đi theo Mai Vô Quá về nhà. Vừa mới vào phòng, Mai Vô Quá đặt mông lên ghế tựa.
9 Đêm đến, Mai Vô Quá vừa ôm lấy Lạc Lạc, vừa băn khoăn suy nghĩ.
Bản thân mình có thể làm bộ khoái hay sao ? Mã đại ca kia thật là uy phong, mang theo đại đao, toàn thân mặc quần áo màu đen, chân mang giày cao.
10 Mai Vô Quá lại đến cửa tiệm thợ may, vừa cười vừa vỗ vỗ bạc ở bên hông đi vào. "Chưởng quầy, ta muốn bộ quần áo này. " Mai Vô Quá cầm lấy bộ quần áo màu vàng nhạt hai người nhìn trúng hôm trước, sau khi đo đo với thân cao béo gầy của tiểu nha đầu, vừa ý nói.
11 "Lạc Lạc, giúp ca ca đem cái gì đó trong bao quần áo cất kĩ đi. " Ăn xong cơm tối, Mai Vô Quá ngồi trên ghế cười nói.
"Oh. " Lạc Lạc vui vẻ chạy đi làm.
12 Mưa vẫn rơi, đợi đến khi Mai Vô Quá tỉnh lại đã là buổi trưa.
"Lúc nào rồi, đói bụng không?" Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc đang mở to mắt.
Lạc Lạc gật gật đầu, khoan khoái đứng dậy, Mai Vô Quá vội vàng mặc quần áo rồi đi nấu cơm, ăn xong lại ngồi trong phòng ngẩn người.
13 Mưa vẫn rơi không ngừng, trên đường đầy bùn lầy, lão khất cái mình ướt nhẹp cuộn tròn tấm thân dưới cửa tránh mưa. Vài sợi tóc xám trắng vắt ngang mũi, phần còn lại bị túm lung tung ở sau đầu.
14 Tạm không kể tới Lạc Lạc đang dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn lão khất cái, nói đến Mai Vô Quá cầm quyển sách kia xem đến nhập thần. Quyển sách này bìa đã rách đến không chịu nổi, chỉ còn lại một mảnh lờ mờ thấy được chỉ một chữ "tụng", trong sách cũng cần phải cố mới miễn cưỡng đọc ra chữ.
15 Hai người cười cười cùng đi, Mã đại tỷ kéo Lạc Lạc qua nhà mình.
"Lạc Lạc a, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mã đại tỷ vô tâm vô phế, trong lòng nghĩ cái gì liền hỏi luôn.
16 Một ngày trôi qua, Mai Vô Quá cùng Mã Bộ khoái mang tấm thân mệt mỏi ướt đẫm về đến, Lạc Lạc cũng liền trở lại sân nhà mình. Mai Vô Quá vừa định đi nấu cơm, Lạc Lạc liền giành làm trước: "Mai ca ca, đến nay muội theo Mã đại tỉ học cũng lâu rồi, để muội làm cơm cho huynh ăn.
17 Tại ngoại ô, một ngày phát cháo miễn phí đã chuẩn bị kết thúc, nha dịch dọn dẹp nồi và bếp chuẩn bị trở về, Mai Vô Quá rửa xong nồi đem để lên xe, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người.
18 Gà gáy ba tiếng, Mai Vô Quá vốn định xin Mã Bộ khoái nghỉ ở nhà một ngày chăm sóc cho Lạc Lạc, bất quá Lạc Lạc lại bắt hắn phải đi ngoại ô, nên không thể làm gì khác hơn là lại lên đường đuổi theo Mã Bộ khoái đã đi trước một lúc, thầm nghĩ có Mã đại tỷ chăm sóc so với mình là một nam nhân thì tốt hơn nhiều.
19 Khi mọi người đang ở nơi này trò chuyện thì Lạc Lạc chú ý tới một người trong đội ngũ nạn dân nhận cháo đang dáo dác nhìn ngó phía trước. Miệng to, pháp lệnh vân dọc theo cánh mũi, thật đúng là “miệng rộng ăn bốn phương”, những điều này đều là tài vận tốt, có tướng không cần lo ăn lo mặc, hắn làm sao lại luân lạc đến mức này đây? Lạc Lạc hơi hơi nhíu mày.
20 Tiệm ăn có hai tầng, Lạc Lạc nhìn qua không thấy người nọ ở tầng một, đòi Mai Vô Quá lên tầng hai. Hai người được tiểu nhị hướng dẫn lên lầu, nhìn quanh một chút, Lạc Lạc liền nhìn thấy người nọ một thân thanh sam đã đổi đi vào một nhã gian, vậy nên chọn bàn cách nhã gian chỉ một tấm bình phong sa mỏng mà ngồi xuống, làm bộ như thèm ăn lắm.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15