41 “Muội nói là, ca ca muội, nói” Tích Yên nghe lời nói của Lạc Lạc xong chợt mất tinh thần, động tác trên tay cũng chậm lại một chút.
“Tích Yên, ta đi ngủ một lát, các ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, không cần phơi nắng mãi đâu.
42 Lạc Lạc vọt vào phòng, thấy Trương đại tỷ đang ngồi sấp bên giường Tích Yên, híp mắt nha9n mày, từ dưới khóe miệng đến cằm có vệt nước mắt, nàng đau lòng muốn chết.
43 Mai Vô Quá ở cửa nhà Mã đại tỷ cao giọng kêu cửa, Mã đại tỷ vội vàng đi mở cửa. Lạc Lạc có chút khẩn trương, thừa dịp nàng đi ra ngoài nói với Từ Kiêu Đình: “Từ công từ không bằng tới hậu viện ngồi tạm trước.
44 Hai người làm thức ăn, Lạc Lạc đưa một ít qua cho Mã đại tỷ liền trở về viện xem Mai Vô Quá luyện công. Mai Vô Quá luyện mấy cái liền không luyện nữa, nói là muốn đi ngủ sớm.
45 Mai Vô Quá bị Lạc Lạc ôm chặt, hạ thân sưng trướng khó chịu, lại không tìm được cách để gỡ tay của tiểu nha đầu này, có lẽ, bản thân cũng có chút ít chờ mong.
46 "Tỷ, nhị thúc tỷ không phải ở vùng chiến trận phương Bắc kia…. " Lạc Lạc nhớ Mã đại tỷ đã từng kể chuyện nhị thúc của Tích Yên đã chết trên xa trường.
47 Đoàn người Mai Vô Quá đi ở phía trước, Lạc Lạc tránh trái tránh phải bám sát phía sau. Mấy người thuận lợi ra khỏi thành, trong lúc dân chúng đang tấp nập ra thành theo thương đạo, Mai Vô Quá cùng Lý Mặc dẫn phạm nhân hướng quan đạo mà đi ——-.
48 Quan võ Lý đưa tay vào trong vạt áo, mặt liền biến sắc, ngay sau đó sờ loạn trên người, mặt lộ vẻ kinh sợ.
Người Lục Phiến Môn vừa nhìn là biết, quan võ Lý đã làm mất bằng chứng bộ binh —— thẻ truyền công văn khẩn, liền cười hả hê: "Quan võ Lý mau đưa thẻ truyền công văn khẩn cho lính ở dịch trạm đi, đừng làm lỡ việc.
49 "Cha ta là thầy xem tướng. " Lạc Lạc đứng lui về sau. "Ta định sống dựa vào nghề này, ai dè học không được, đành phải bỏ, aiii…. "
"Vậy ngươi xem ta như thế nào?" Lý Thừa Khoan chỉ vào mũi bản thân cười, giống như một đứa bé.
50 "Muội thì biết cái gì, ở nhà đợi ca ca. " Mai Vô Quá vừa nói vừa xỏ giày.
"À, ca ca, là Mã đại tỷ, nói là…" Lạc Lạc không nghĩ ra cách nào khác đành một lần nữa lôi Mã đại tỷ làm người nói thay cho bệnh viện sơ khai.
51 Mai Vô Quá kiêu ngạo nhìn tên nha dịch tạo ban cố tỏ vẻ ngạo mạn trước mặt, cười lạnh một tiếng: “Ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ. ”
Nha dịch tạo ban kia nhìn Mai Vô Quá, vẻ mặt khinh thường toát lên sự cứng cỏi, trong lòng hiểu rõ người này hoàn toàn không giống Lý Mặc chỉ cần dọa dẫm đôi câu là qua chuyện, mặt nhăn nhó, đến gần nhỏ giọng nói: “Tội gì mà phải tức giận! Huynh đệ với nhau dễ nói chuyện.
52 Lý Mặc quan sát xung quanh, vội vã ghé sát vào tai Mai Vô Quá thầm thì: “Là nương của Trương bộ đầu. ”
Tuấn mi Mai Vô Quá nhếch lên, nheo mắt, mày hơi nhíu, có chút không dám tin lặp lại một lần nữa: “Nương của Trương bộ đầu!”
“Đúng…đúng…” Lý Mặc ngẩng đầu nhìn Mai Vô Quá, xoa xoa tay đáp trả.
53 Từ Kiêu Đình ái muội nói, nhưng Lạc Lạc lại bị dọa sợ… Cả người Lạc Lạc bỗng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ phẩm cách của người này bị gặm mất rồi? Xem ra bản thân đã đánh giá sai.
54 “Mai ca ca, là muội, muội năn nỉ hắn dẫn muội lên phố một chút. Muội chưa từng có cơ hội đi dạo phố, bọn muội còn đi, còn đi lên sông Bắc Uyên ngắm cảnh, tại ca ca chẳng bao giờ dẫn muội đi đâu cả.
55 “Đa tạ Từ công tử hôm qua đã đưa Lạc Lạc tới, chỉ là, sau này đừng để khắp nơi rêu rao, dù sao xá muội vẫn còn chờ gả thân. ” Mai Vô Quá có chút không vui, nhưng dù sao đối phương đã giúp đỡ, cũng không nói thêm nhiều.
56 Mai Vô Quá biết tâm tình tiểu nha đầu đang không tốt, cố ý dắt nàng lượn quanh mấy con phố xa, giống như đi dạo phố, thay đổi không khí. Mai Vô Quá đang đi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc.
57 Mai Vô Quá biết tâm tình tiểu nha đầu đang không tốt, cố ý dắt nàng lượn quanh mấy con phố xa, giống như đi dạo phố, thay đổi không khí. Mai Vô Quá đang đi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc.
58 Lạc Lạc thấy vậy vội gọi một tiếng ‘Hiên bá bá’, lúc này Hiên Thế Điển mới ngơ ngác buông lỏng tay, nhưng có chút mất hồn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Mai Vô Quá, dường như trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng.
59 Lạc Lạc thấy vậy vội gọi một tiếng ‘Hiên bá bá’, lúc này Hiên Thế Điển mới ngơ ngác buông lỏng tay, nhưng có chút mất hồn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Mai Vô Quá, dường như trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng.
60 Mai Vô Quá nhìn bóng lưng nhỏ nhắn quật cường không nhịn được nhếch miệng, xảy ra chuyện ngày hôm nay thực ra cũng làm hắn buồn bực mãi, từng chuyện cũ lần lượt hiện ra, toàn bộ đều là ký ức không vui, may mắn có nàng, người sống nương tựa cùng với mình.