101 Sau khi tách khỏi Lý Thừa Ích, Mai Vô Quá về nhà. Vừa vào nhà đã thấy Lạc Lạc cong mông lục lọi nồi niêu xoong chảo trong nhà, tâm tình vui vẻ tiến lên ôm chầm từ đằng sao: “Ai ô, đang làm gì thế?”
“Mai ca ca huynh về rồi, muội đang tìm cái nồi sắt thích hợp, Mã đại tỷ vừa lên cơn đau, đại phu nói e rằng tối nay sẽ sinh, phải chuẩn bị nhiều nồi nấu nước.
102 Lạc Lạc không để ý, tiếp tục chăm chú lắng nghe.
“Trước kia nghe nói có qua lại thân mật với một nữ tử, có một lần nghe nói muốn chuộc nàng ấy ra, về sau lại không thấy nhắc đến nữa, không rõ lý do.
103 Lạc Lạc không để ý, tiếp tục chăm chú lắng nghe.
“Trước kia nghe nói có qua lại thân mật với một nữ tử, có một lần nghe nói muốn chuộc nàng ấy ra, về sau lại không thấy nhắc đến nữa, không rõ lý do.
104 Thúy Liên nâng đỡ Mai Vô Quá cả người mềm nhũn, định kéo lên trên giường, chợt nghe phía dưới cửa sổ có giọng nói thật bé. Thúy Liên ngẩn ra, vội vàng đẩy Mai Vô Quá ra sau tấm bình phong đối diện giường giấu kỹ, cẩn thận phủ thêm áo ngoài nói: “Người phương nào?”
“Là ta, ***, ta tới đây.
105 Thúy Liên nâng đỡ Mai Vô Quá cả người mềm nhũn, định kéo lên trên giường, chợt nghe phía dưới cửa sổ có giọng nói thật bé. Thúy Liên ngẩn ra, vội vàng đẩy Mai Vô Quá ra sau tấm bình phong đối diện giường giấu kỹ, cẩn thận phủ thêm áo ngoài nói: “Người phương nào?”
“Là ta, ***, ta tới đây.
106 Lý tri phủ vui mừng, hắn vui mừng không phải vì làm dịu tình hình, bách tính có thể yên vui làm việc, hắn vui mừng vì cuối cùng cũng được ổn định làm quan.
107 Lý tri phủ vui mừng, hắn vui mừng không phải vì làm dịu tình hình, bách tính có thể yên vui làm việc, hắn vui mừng vì cuối cùng cũng được ổn định làm quan.
108 Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc không chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá còn thu dọn y phục của bản thân, điều này khiến hắn có dự cảm không lành.
“Lại đây, Lạc Lạc.
109 Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc không chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá còn thu dọn y phục của bản thân, điều này khiến hắn có dự cảm không lành.
“Lại đây, Lạc Lạc.
110 Tiễn Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc bắt tay quét dọn phòng, giặt đệm chăn, phơi y phục, cố gắng khiến mình bận rộn công việc, như vậy mới có thể không nhớ tới Mai Vô Quá cũng như áy náy với Từ Kiêu Đình.
111 Tiễn Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc bắt tay quét dọn phòng, giặt đệm chăn, phơi y phục, cố gắng khiến mình bận rộn công việc, như vậy mới có thể không nhớ tới Mai Vô Quá cũng như áy náy với Từ Kiêu Đình.
112 Ánh mặt trời lười biếng chen qua ô cửa sổ, lướt qua trên khuôn mặt hai người.
Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm một tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở.
113 Ánh mặt trời lười biếng chen qua ô cửa sổ, lướt qua trên khuôn mặt hai người.
Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm một tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở.
114 “Lạc Lạc, ngày mai muội sang phủ khác ở tạm vài ngày, đợi ngày chúng ta thành hôn sẽ đón muội trở về. ” Ngón tay cái của Mai Vô Quá vuốt ve khuôn mặt Lạc Lạc.
115 “Lạc Lạc, ngày mai muội sang phủ khác ở tạm vài ngày, đợi ngày chúng ta thành hôn sẽ đón muội trở về. ” Ngón tay cái của Mai Vô Quá vuốt ve khuôn mặt Lạc Lạc.
116 Mai Vô Quá chưa từng nghe thấy cách nói này bao giờ, chớp con mắt ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Thật tốt khi có muội, thật may mắn có muội ở bên. ”
“Không phải huynh muốn gả muội ra ngoài lấy chút tiền lễ hỏi sao?” Lạc Lạc giả bộ giận dỗi.
117 Mai Vô Quá chưa từng nghe thấy cách nói này bao giờ, chớp con mắt ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Thật tốt khi có muội, thật may mắn có muội ở bên. ”
“Không phải huynh muốn gả muội ra ngoài lấy chút tiền lễ hỏi sao?” Lạc Lạc giả bộ giận dỗi.
118 Biết ở nơi đây hỏi cũng không được gì, Lạc Lạc vội vàng nói: “Tam ca ca ngươi ôn bài đi, ta đi trước tìm Từ phu nhân. ” Lạc Lạc và người trong Từ gia vốn cũng không thân quen, cũng chẳng có nhiều lời để nói.
119 Biết ở nơi đây hỏi cũng không được gì, Lạc Lạc vội vàng nói: “Tam ca ca ngươi ôn bài đi, ta đi trước tìm Từ phu nhân. ” Lạc Lạc và người trong Từ gia vốn cũng không thân quen, cũng chẳng có nhiều lời để nói.
120 Lần này Lạc Lạc thật sự đâm lao phải theo lao rồi, Từ Kiêu Đình trước tiên tỏ ra yếu kém, giả bộ cần giúp đỡ, tiếp đó là quăng mồi, biết nàng là loại người không chịu nổi sự nhàn rỗi, cho nên dùng chuyện vào khảo trường để thúc đẩy nàng.