Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 85: Chương 64
Chương trước: Chương 84: Chương 63
“Lạc Lạc, ngày mai muội sang phủ khác ở tạm vài ngày, đợi ngày chúng ta thành hôn sẽ đón muội trở về.” Ngón tay cái của Mai Vô Quá vuốt ve khuôn mặt Lạc Lạc.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Lạc khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì, có thể xảy ra chuyện gì đó, dù sao đi nữa qua sự kiện phái Quan Thương kia, ta cũng có mối liên hệ với Hoàng đế.” Mai Vô Quá cưng chiều nhìn Lạc Lạc: “Từ tri phủ, hiện tại đã là Trì Thư* Đô Sát Viện hầu hạ Ngự Sử, huynh tìm hắn nhận muội làm con gái nuôi, muội lấy danh nghĩa nữ nhi của hắn xuất giá. Hai bên đều lấy lòng, hai bên đều không đắc tội, đến thời điểm còn phải mời người của chủ đình Vương phủ.”
(Trì thư: quản lý văn kiện.)
“Như vậy có được không, hai phe sẽ cùng tiêu diệt huynh?” Lạc Lạc không khỏi lo lắng.
“Sẽ không đâu, Từ đại nhân biết tình hình của huynh, Từ đại nhân biết, hoàng thượng cũng biết.” Mai Vô Quá duỗi ngón tay chọc đỉnh mũi của Lạc Lạc: “Sao muội không nghĩ là ta sẽ tiêu diệt cả hai phe chứ?”
Bộ đầu Lục Phiến Môn là ngũ phẩm, mặc dù chức quan không cao, nhưng ai ai cũng biết hắn là tân quý* của triều đình, hắn là người mà cả Hoàng đế và chủ đình Vương có ý định lôi kéo. Lục Phiến Môn không thiếu cao thủ, thế nhưng hắn lại là cao thủ trong cao thủ của Lục Phiến Môn, tiền đồ không thể đo đếm được. Phần lớn Lục Phiến Môn là người của chủ đình Vương, Hoàng đế muốn đặt ngang chân vào trong ngay lập tức, chủ đình Vương cũng không cho phép dưới gối có gian dối, cho nên Mai Vô Quá ở tại vị trí này vô cùng khó xử, vô cùng hiểm nguy. Đi đúng có thể lên thẳng mây xanh, nắm quyền cao, đi nhầm sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục*.
(Tân quý: Người trở nên thăng tiến một cách đột ngột.
Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)
Từ một người không có tiếng tăm, đột nhiên trở nên xích thủ khả nhiệt*, bao gồm chính bản thân Mai Vô Quá bên trong, rất nhiều người không quen với điều đó. Nhưng thói quen là một chuyện, lập tức tập trung vào nhân vật bên trong mới là quan trọng nhất. Lạc lạc cũng phải mau sớm tập trung vào vai diễn của mình thôi, nàng đang cố gắng học nghi lễ, nàng nhất định phải hòa mình vào trong sinh hoạt của nhà quyền quý.
(Xích thủ khả nhiệt: nóng bỏng tay = chạm tay là bỏng: có quyền thế to lớn.)
“Tiểu thư, phải như vậy, như vậy, tay phải thấp một chút.” Giáo dưỡng ma ma không hề phiền hà sửa lại tư thế phân thức ăn của Lạc Lạc, vô cùng chuyên nghiệp.
Lạc Lạc học đến đầu váng mắt hoa đặt mông ngồi trên ghế uống từng ngụm từng ngụm trà, dẫn đến Từ phu nhân mắng yêu: “Phải nhớ, uống từng chút từng chút một, còn nữa, lúc cười không được lộ răng.”
“Vậy ư.” Lạc Lạc vội vàng ngồi thẳng, uống trà từng ngụm từng ngụm một.
Từ phu nhân có ba người con trai dưới gối, không có con gái, nhìn Lạc Lạc cực kỳ yêu thích. Đặc biệt đêm qua dạy nàng chuyện khuê phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khiến người nhìn càng thêm thương yêu, nhớ tới bản thân hồi đó xuất giá cũng tầm tuổi này, lâm vào trầm tư.
Vài ngày cứ như thế trôi qua, đợi đến hôm xuất giá, Lạc Lạc đã được mặc chỉnh tề từ rất sớm, ngồi trong kiệu một đường đánh trống thổi kèn vào trong phủ đệ được Hoàng đế ban tặng.
Nghi thức hôn lễ từ xưa đến nay đều nhiều rườm rà mệt người, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trời đất của mình chỉ bé tí bằng cái lòng bàn chân, dưới khăn hồng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của mình, đợi đến lúc phu thê giao bái mới nhìn thấy đôi chân lớn kia của Mai Vô Quá, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lạc Lạc quy củ ngồi một mình trong tân phòng, khát hay đói bụng cũng chịu đựng, nàng muốn đợi Mai Vô Quá vén khăn hồng.
Đột nhiên bên ngoài tiếng huyên náo lớn dần, cửa bị đẩy ra, chỉ nghe thấy Mai Vô Quá bước nhanh về phía mình, vừa đi vừa nói với nha hoàn ma ma xung quanh: “Tất cả đi ra ngoài, ra ngoài, mau.”
Nha hoàn cận thân vừa mua ngẩn người, nhìn nam chủ nhân cả người đầy mùi rượu nói: “Thùng nước tắm đã chuẩn bị tốt rồi, có muốn…”
“Không cần, các ngươi đều ra ngoài hết, ta tự mình…” Giọng Mai Vô Quá gấp gáp, vừa nói vừa xua tay.
Nha hoàn cùng ma ma nối đuôi nhau ra, Mai Vô Quá bước dài đến, vén khăn hồng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc hôn một cái: “Mấy ngày nay ta sắp chết rồi, thế nào, học được cách chăm sóc hầu hạ cho chồng không?”
Lạc Lạc đánh rơi tay Mai Vô Quá, nghiêng đầu nói: “Không học, người ta dạy chính là tướng công nên hầu hạ nương tử thế nào.”
“Sao cơ? Là như thế à, vậy cũng tốt, tối nay tướng công khẳng định sẽ hầu hạ nương tử vô cùng tốt.” Mai Vô Quá ngồi ở mép giường ôm lấy hai vai Lạc Lạc, ấn vào trong lòng mình.
Lạc Lạc tức giận lườm khinh bỉ, nàng hiểu cái loại hầu hạ chăm sóc chính là làm việc nhà, nhưng hắn lại cố tình nói về phương diện khác. “Muội nói không phải là hầu hạ phương diện kia!”
“Hả? Ta rõ rồi, tướng công tới hầu hạ nương tử tắm rửa.” Mai Vô Quá nói xong ôm lấy Lạc Lạc đi đến phòng tắm gian ngoài.
Lạc Lạc mắc cỡ vặn vẹo xuống đất, tới bên cạnh bàn nói: “Tự muội tắm, muội muốn ăn chút thức ăn, muội đói sắp chết rồi.”
Mai Vô Quá sao chịu thả nàng ra, kể từ sau lần trở về hai người lần đầu tiếp xúc thân mật không dám vượt qua Lôi Trì một bước*, đã sớm không nhịn nổi rồi.
(Ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.)
“Vậy tướng công phục vụ nương tử ăn.” Mai Vô Quá nói xong xoay Lạc Lạc lại để cái mông tựa vào bên bàn, dùng tay múc một miếng hỉ cao đưa tới bên miệng Lạc Lạc.
Lạc Lạc bị hắn đè chặt bên cạnh bàn, há mồm cắn một ngụm nhỏ, miệng đắng lưỡi khô nàng nhất thời bị nghẹn ho không ngừng.
Mai Vô Quá vội vàng đặt tay vỗ nhẹ, vỗ vỗ liền thành lộn xộn, theo vạt áo chạy vào trong y phục, bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn.
“Huynh mau tắm rửa đi, nhanh nhanh.” Lạc Lạc còn nhớ rõ ban đêm cái đó làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời không kiềm được, dùng sức đẩy hắn xuống.
“Cùng nhau tắm, miễn cho lãng phí thời gian.” Mai Vô Quá đứng cười vô lại.
“Muội,

Xem tiếp: Chương 86: Chương 66