Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 81: Chương 60
Chương trước: Chương 80: Chương 59
Lý tri phủ vui mừng, hắn vui mừng không phải vì làm dịu tình hình, bách tính có thể yên vui làm việc, hắn vui mừng vì cuối cùng cũng được ổn định làm quan.
Mai Vô Quá rất vui mừng, cũng vô cùng phiền lòng, vui mừng vì mình được làm một bộ khoái chân chính, phiền lòng vì những điều hắn nghe được đêm đó. Nhưng hắn không có cách nào khác, thế gian này không có công bằng tuyệt đối, việc hắn có thể làm chỉ là cố gắng leo lên, để Lạc Lạc có một cuộc sống tốt hơn. Có lẽ, tương lai sẽ có lúc vấp phải những lựa chọn khó khăn, nhưng cũng không sao cả.
Lý Thừa Ích đến đây vì vụ án, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Mai Vô Quá điều tra phá án, sau khi thán phục hắn không khỏi đánh giá lại Mai Vô Quá, đây là người có năng lực với tâm cơ lại có sự thông minh sắc sảo, hắn biết rõ vụ án này, hơn nữa còn âm thầm điều tra, nhưng hắn lại không chịu nói hết cho mình.
Chỉ là không sao, Vương phủ cần người có năng lục, cần người khôn ngoan, cũng cần người thông minh. Mấy lão cổ hủ đạo đức giả dối ngoan cố không thay đổi, đoán chừng còn không vừa mắt tổ phụ của chính chủ đình Vương.
Một ngày, Từ Kiêu Đình cùng với Lý Thừa Khoan đang trên đường giúp Lạc Lạc mua mũ đầu hổ cho nữ nhi của Mã đại tỷ, đừng vì Lạc Lạc không biết thêu thùa, người ta có bạc nhé.
“Cái này được, ngươi xem cặp mắt này như thật vậy.” Lý Thừa Khoan cầm lên một cái mũ đầu hổ màu vàng lắc lư trước mắt Lạc Lạc.
“Muốn giống thật để làm gì? Đừng dọa sợ đứa bé chứ, Lạc Lạc nàng xem cái này hay hơn, màu xanh đen chịu bẩn tốt.” Từ Kiêu Đình lộ bản chất, thỉnh thoảng to tiếng với Lý Thừa Khoan.
“Đấy là bé gái, màu xanh đen để làm gì, cái này mềm mại tốt hơn.” Lý Thừa Khoan là đại nam hài không có tâm cơ, đối với chính trị càng không nhạy cảm, hoàn toàn đối đãi với Từ Kiêu Đình như một bằng hữu bình thường.
Lạc Lạc bị hai đại nam hài tranh cãi không ngừng đã thành thói quen ở giữa yên lặng chọn đồ.
“Tiểu thư, kia chính là Vương gia thứ tôn mà đại nhân nhắc, người kia.” Một cái nhuyễn kiệu đi ngang qua, tiểu nha hoàn bên ngoài kiệu len lén tới sát màn kiệu nói với người bên trong: “Em thấy hắn tới nha môn môt lần, vẫn còn nhớ. Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về phủ đi, hôm nay lão gia mời bọn hắn đến thăm phủ đấy.”
Màn kiệu khẽ vén lên một khe hở nhỏ, từ khe hở nhìn lại, một bàn tay trắng mịn như ẩn như hiện, chủ nhân bàn tay kia đúng lúc nhìn thấy Từ Kiêu Đình quay người lại, nhìn cũng không sao, người kia vội vàng buông lỏng tay, tim đập không ngừng. Chẳng lẽ đây chính là Vương gia thứ tôn mà phụ thân muốn tác hợp cho mình, Lý Thừa Khoan. Toàn thân không mang khí chất con nhà giàu, một thân trang phục làm nổi bật con người như trân châu nức tiếng Thương Hải, rực rỡ phát sáng.
Người bên trong kiệu miên man suy nghĩ, ba người khác trong mái hiên cùng nhau không hay biết sự kiện Ô Long* mới phát sinh trên người mình. Lý Thừa Khoan càng thêm cực kỳ oan uổng, vừa rồi đúng lúc khom lưng nhặt mũ đầu hổ cho Lạc Lạc, nếu nhiều năm sau hắn biết chỉ một động tác này lại ảnh hưởng như thế, đoán chừng sẽ hối hận đến chết.
(Sự kiện Ô Long: việc hiểu lầm dẫn đến tổn thất không cần thiết.)
Ba người sau khi mua mũ đầu hổ thì đi tận hậu trạch* nha môn. Hôm nay Lý tri phủ làm tiệc mời người, bao gồm Lý Thừa Ích, Lý Thừa Khoan, Từ Kiêu Đình cùng người lập công lớn cho hắn Mai Vô Quá và muội muội của hắn. Lúc đầu Lý tri phủ không định mời Mai Vô Quá, dù sao thân phận cách biệt, Lý tri phủ là loại người chỉ khi có việc cần nhờ vả mới tươi cười lấy lòng. Nhưng e ngại căn dặn của Lý Thừa Ích, đành phải mời. Lý Thừa Ích muốn kết giao với Mai Vô Quá vì nghĩ rằng có lợi ích cho Vương phủ, Lý Thừa Khoan lại hoàn toàn coi hai huynh muội Mai Vô Quá là bằng hữu thân thiết, không hề có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Có ý tứ của hai vị chủ nhân Vương phủ ở đây, Lý tri phủ không thể coi thường Mai Vô Quá.
(Hậu trạch: gian nhà phía sau.)
“Tiểu thư, tiểu thư, Quận Vương gia tới rồi, đang đi về phía này.” Trưởng nữ của Lý tri phủ Lý Thu Sương nghe nha hoàn báo lại, vội vàng sửa sang lại châu sai cài tóc, cầm lên một quyển, chọn tư thế chăm chú đọc trong đình. Mắt rơi bên trên, tâm lại đã bay tới tận chín tầng mây từ lâu.
Lý Thừa Khoan bước nhanh, lúc nãy trong bữa tiệc muốn ra cung*, sau khi làm xong việc lại không tìm được nha hoàn dẫn đường, hậu trạch tri phủ sơn thủy đình tạ rộng lớn, uốn khúc quanh co không phân biệt nổi phương hướng, không thể làm gì khác hơn là phải tìm người hỏi thăm trước tiên.
(Ra cung: đau bụng đi vệ sinh =))).)
Lý Thừa Khoan trông thấy có người ngồi trong thủy tạ* bên hồ, vội vã sải chân bước tới. Bao quanh thủy tạ là lan can bằng gỗ đen chạm trổ, tới gần chút nữa Lý Thừa Khoan chỉ thấy rõ là một nữ tử, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người làm trong phủ này, Lý Thừa Khoan quen thói không câu nệ, mở miệng hỏi: “Yến đại sảnh ở chỗ nào, ta…”
(Thủy tạ: nhà xây nổi trên mặt nước.)
Lý Thu Sương tao nhã nâng đầu, từ từ nhìn về phía Lý Thừa Khoan, hai người đều l_equ.|ydo?n sửng sốt. Lý Thừa Khoan sửng sốt vì dung mạo xinh đẹp của nữ tử này, cử chỉ đoan thục, sau khi nhìn thấy tim đập điên cuồng. Lý Thu Sương sửng sốt vì người kia là ai, sao ‘Vương gia thứ tôn’ còn chưa đến, mà không biết, người đang ở trước mắt này chính là Vương gia thứ tôn chân chính Lý Thừa Khoan, cũng không phải người nàng cho rằng là.
“Ta là Lý Thừa Khoan, hôm nay chấp nhận lời mời của Lý tri phủ qua đây làm khách, không ngờ lạc đường, kính xin tiểu thư chỉ điểm giúp tại hạ đại sảnh ở hướng nào.”Lý Thừa Khoan vừa nói vừa nhìn Lý Thu Sương, tâm nhộn nhạo. Lúc này ở khoảng cách gần mới nhận ra y phục nữ tử này thanh nhã, nhưng chất liệu thượng thừa, có lẽ là nữ quyến nhà Lý tri phủ, đường đột như vậy thật sự không tốt, nhưng Lý Thừa Khoan quen với tác phong không tính toán rồi, tính tình không sợ trời không sợ đất, tính mở miệng hỏi.
“Ngươi là Lý Thừa Khoan?” Lý Thu Sương kinh ngạc có chút thất lễ, ngẩn ra.
“Chính là tại hạ, tiểu thư, biết ta?” Lý Thừa Khoan không hiểu lời của nàng, mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Thúy Uyên, Thúy Uyên.”

Xem tiếp: Chương 82: Chương 61