Tiễn Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc bắt tay quét dọn phòng, giặt đệm chăn, phơi y phục, cố gắng khiến mình bận rộn công việc, như vậy mới có thể không nhớ tới Mai Vô Quá cũng như áy náy với Từ Kiêu Đình.
Bận rộn suốt ba ngày, mấy ngày này gần tối Lạc Lạc lại chạy tới nhà Mã đại tỷ giúp một tay, ngồi ở hành lang nhìn hài tử thơm mùi sữa ngộ nghĩnh, Lạc Lạc có một loại thôi thúc muốn làm mẹ.
Nhìn bộ dạng bé nhỏ mềm mềm thu mình vào trong ngực mút đầu ngón tay, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn.
“Mã đại tỷ, mang hài tử mệt không?” Lạc Lạc nhìn Mã đại tỷ mệt mỏi ở bên cạnh hỏi.
“Mệt, cũng không mệt lắm, người giống như trở nên hết sức lực, không còn hoạt bát như lúc trước.” Mã đại tỷ nói.
“Không phải tỷ trở nên lười biếng, là trở nên cẩn thận hơn, sơ ý sẽ làm hỏng đứa nhỏ.” Lạc Lạc trêu chọc.
“Đúng thế, Lạc Lạc lại đây, trả hài tử lại cho tỷ.” Đột nhiên Mã đại tỷ đưa tay ôm hài tử, Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, hài tử đã bị Mã đại tỷ ôm đi, ngay sau đó bản thân bị một đôi bàn tay lớn ôm lấy.
“A, Mai…” Lạc Lạc quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tiều tụy của Mai Vô Quá đang nhìn mình cười, không đợi mình nói xong, gương mặt râu ria lởm chởm dán lên mặt mình, cọ mạnh.
“Các người nha, lớn cả rồi.” Mã đại tỷ cười quay về phòng, không thèm nhìn hai người.
“Mã đại tỷ, chúng ta trở về trước.” Mai Vô Quá để lại mấy lời này rồi ôm Lạc Lạc ra ngoài.
“Mai ca ca, thả muội xuống, đừng…” Lạc Lạc có chút xấu hổ.
“Gọi huynh là cái gì!” Mai Vô Quá cố ý trừng đôi mắt gấu trúc hỏi.
“Tướng công…” Lạc Lạc nhỏ giọng nói.
“Ha ha, huynh nhớ tới sắp chết rồi, nói xem, có nghe lời ở nhà không?” Trở lại nhà mình, Mai Vô Quá đóng cửa lại, đặt Lạc Lạc lên đùi rồi hôn, râu đâm vào mặt Lạc Lạc có chút nhột, có chút đau.
“Trong nhà không có người, muội phải nghe ai.” Lạc Lạc nghẹn thở.
“Giỏi, còn biết cãi lại, huynh đã trở về, vậy muội có nghe huynh không.” Mai Vô Quá ngẩng đầu cười hỏi.
“Nghe, nương tử chính là phải nghe lời tướng công.” Lạc Lạc mím môi, mặt mày cong cong, không còn là vịt con xấu xí thuở ban đầu.
Mai Vô Quá nhìn đôi mắt to như nước, nhìn đôi môi hồng nhuận, nhìn cái cổ trắng ngần, lập tức hôn đến, nạy mở hàm răng một đường công thành đoạt đất, hôn đến khi Lạc Lạc không thở nổi.
Bàn tay lớn của Mai Vô Quá đặt lên phần ngực đã nhô lên,