Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 87: Chương 67

Chương trước: Chương 86: Chương 66



Biết ở nơi đây hỏi cũng không được gì, Lạc Lạc vội vàng nói: “Tam ca ca ngươi ôn bài đi, ta đi trước tìm Từ phu nhân.” Lạc Lạc và người trong Từ gia vốn cũng không thân quen, cũng chẳng có nhiều lời để nói. Lúc ấy là do Từ đại nhân và Mai Vô Quá ngầm ký kết mới có việc nhận con gái nuôi, hai bên cũng chẳng có loại tình cảm sâu nặng.

Hoàng thượng vì muốn thu nhận Mai Vô Quá thành người của mình, liền do Từ đại nhân từng là thượng cấp của Mai Vô Quá tới liên hệ tình cảm, tất nhiên Mai Vô Quá muốn nghe theo phía Hoàng thượng, nhưng cũng không muốn công khai đối địch với phía chủ đình Vương, dù sao, bản thân vẫn còn đảm nhiệm chức vụ trong Lục Phiến Môn. Lạc Lạc làm thê tử của hắn, tất nhiên hiểu rõ đoạn đường này.

“Vậy muội muội đi thong thả, nếu trễ quá thì nghỉ ngơi trong phủ, khuê phòng kia của muội vẫn thường xuyên được dọn dẹp.” Từ tam thiếu gia khách khí nói.

“Tam ca ca lưu lại, Từ công tử lưu lại.” Không đợi Từ Kiêu Đình lên tiếng, Lạc Lạc dẫn Tiểu Thúy ra cửa.

Lạc Lạc mang Tiểu Thúy theo đi tới viện Từ phu nhân, nơi đây mình từng sống một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, những chuyện khác không nhớ rõ, chỉ nhớ từng ngày trôi qua đều da diết nhớ mong Mai Vô Quá.

“Ê, ta mệt chết rồi, nàng chạy làm gì.” Từ Kiêu Đình hồng hộc chạy tới, đoán đã đuổi theo một đoạn đường rồi.

“Ta không có chạy, ngươi mới là người chạy.” Lạc Lạc để tránh lúng túng, tận lực trốn tránh hắn.

“Ta nghĩ nàng không đi xa đến như thế, ai ngờ cặp chân ngắn này của nàng cũng có tác dụng ghê ha.” Từ Kiêu Đình vừa nói vừa đưa tay tính búng trán Lạc Lạc.

“Đau đấy, ngươi học chiêu này từ ai hả.” Lạc Lạc lui người về phía sau, tránh thoát nhất dương chỉ của hắn.

“Đau sao, sẽ không làm vậy nữa.” Từ Kiêu Đình nhìn Lạc Lạc ăn vận theo kiểu phụ nhân, lòng không khỏi co rút, cứ tưởng bản thân đã buông xuống, nhưng vẫn khó chịu: “Nàng, mỗi ngày đều hạnh phúc chứ?”

Lạc Lạc đã đẩy Tiểu Thúy đi từ trước, lúc này chỉ có hai người bọn họ, mặc dù lúng túng, nhưng vẫn tốt hơn có người khác ở đây.

“Hạnh phúc.” Lạc Lạc định nói câu nào vui vẻ hơn, lại cảm thấy không đành lòng, vì vậy nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thì sao?”

Từ Kiêu Đình sửng sốt, vội vàng đáp: “Ta, ta cũng rất tốt, lúc tiến cung bái kiến Thái Hoàng Thái hậu còn thưởng cho ta vài thứ hay ho, ta cầm theo cũng vô dụng nên d+dle3.3quy5do0n cho nàng.”

“Không được không được, thứ quý trọng như vậy ta không thể cầm.” Lạc Lạc thấy hắn móc từ trong ngực ra một thẻ bài, chưa kịp nhìn kỹ vội cự tuyệt.

Từ Kiêu Đình nghe thấy hơi sững sờ, lại nhét trở về, cười nói: “Ta nói đùa với nàng thôi, ta sẽ không tặng nàng đâu, đây chính là đồ tốt đấy.”

Lạc Lạc khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Từ Kiêu Đình muốn đến đứng gần nàng thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xê dịch một ly, hồi sau đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, thần thần bí bí nói: “Có muốn đi xem một chút không?”

“Xem cái gì?” Lạc Lạc hỏi.

“Bắt giáp đạm*.” Từ Kiêu Đình nháy mắt nói.

(Giáp đạm: mang tài liệu vào phòng thi.)

“Vậy là cái gì?” Lạc Lạc không hiểu hỏi, ngay sau đó thấp đầu, không nhìn cặp mắt nhỏ dài kia của Từ Kiêu Đình nữa.

“Đến ngày thi hội, ta sẽ dẫn nàng vào trường thi chơi đùa một chút, như thế nào? Có chuyện tốt ta đều nghĩ tới nàng.” Từ Kiêu Đình cong người, đưa mắt nhìn Lạc Lạc cao tới ngang ngực mình.

Lạc Lạc nghe đến mắt sáng rực, lòng như mèo cào, vậy mà còn cố đè nén tâm trạng kích động nói: “Không đi, chỗ đấy chẳng có gì hay để chơi. Hơn nữa, chỗ đấy đâu phải nơi ta muốn đến thì đến, sợ là đến ngươi cũng không vào được, mặc dù thân phận của ngươi đặc biệt, nhưng cũng không thể muốn là vào được.”

“Đừng xem nhẹ ta, có thể năm trước ta không vào được, nhưng năm nay chính là ta có nhiệm vụ.” Từ Kiêu Đình lặng lẽ lại gần Lạc Lạc nói: “Bên trong không có gì chơi vui, nhưng có trò vui, thế nào, ta có thể dẫn nàng vào.”

“Vẫn không được, ta, ta cũng không còn là tiểu cô nương như xưa nữa, phải ý tứ.” Lạc Lạc khẽ xoay người lại, cắn môi nói. Mặc dù rất hứng thú, thậm chí vô cùng mong đợi, nhưng lý trí nói cho nàng biết, vẫn nên cố gắng giữ khoảng cách với Từ Kiêu Đình. Mình không thể cho hắn cái gì, cũng không nên đòi hỏi điều gì.

“Nhất thời vui mừng ta lại quên.” Vẻ mặt Từ Kiêu Đình cứng ngắc, khẽ thu người lại, nhẹ nhàng nói: “Lúc bé muốn lớn nhanh, lớn rồi có thể làm những điều mình yêu thích, nhưng giờ đây ta lại không muốn thời gian trôi qua nhanh đến vậy, còn nhớ rõ lúc ở thành Nguyên Bắc… à, nghĩ lại thì thật ra như hiện tại là vui sướng nhất.”

Lạc Lạc nghe những lời hắn nói, có chút lúng túng vân vê cái váy.

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, ta nghĩ chính là mọi người vẫn còn sống cùng với nhau, giống như trước đây, đừng xa cách như vậy.” Từ Kiêu Đình tự giễu cười, cổ họng có chút nghẹn, nhịn xuống rồi tiếp tục nói: “Thật ra thì ta cũng có ý đồ riêng, nàng biết xem sắc mặt, ta nghĩ nàng có thể đến giúp ta, cho nên… nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác.”

“Nhiệm vụ của ngươi là gì? Quan trọng lắm sao?” Lạc Lạc nghe thấy sự phiền toái trong giọng

Loading...

Xem tiếp: Chương 88: Chương 68

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đau Thương Đến Chết

Thể loại: Trinh thám, Truyện Ma

Số chương: 63


Tình Nhân Ngầm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Cầu Người Tâm Đắc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50