1 Lục Chỉ Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau choáng váng, thân mình động đậy, phát hiện nửa mình đều ngâm trong nước.
Nàng không biết mình đang ở nơi nào, dùng hết khí lực bò lên bờ, mờ mịt đánh giá vị trí hoàn cảnh của mình.
2 Một ngày lão gia mang ta đi Trân Bảo Trai mua thêm trang sức, tình cờ gặp chàng, chỉ một cái nhìn bâng quơ khiến lòng ta như thay đổi.
Sau khi trở về ta trộm hỏi Tiểu Cúc, mới biết được chàng cũng là người Long Giao vương triều chúng ta, cùng Tô Di Ca xưng là Long Giao song ngọc, chính là Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan Thuyền.
3 Về đến nhà, Phùng Ngũ Nương mặt vẫn nóng bừng ngẩn ngơ, ngồi trước cửa sổ rất lâu, ngay cả Tiểu Cúc bước vào cũng không phát hiện.
Tiểu Cúc gọi vài tiếng nàng mới nghe thấy, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Tỷ không thoải mái sao? Hình như sắc mặt không được ổn lắm.
4 Nghe nói Lục Chỉ Nguyên sinh ra cũng là lúc ông nội cùng ông ngoại nàng tranh giành nhau túi bụi.
“Gian thương, ông là gian thương, vô gian không thương (không gian không phải thương gia), cho mấy người nuôi dạy cháu gái bảo bối của tôi, trừ bỏ người sặc mùi tiền thì còn biết học được cái gì?” Đây là lời ông nội nàng.
5 Tiểu Cúc ở bên giúp Lục Chỉ Nguyên uống thuốc, trấn an nàng: “Không cần lo lắng cho muội, muội nói với quản gia rằng đệ đệ bị bệnh cần người chăm sóc, vừa khóc lại vừa cầu xin, lại ám chỉ cha muội đã mang tiền đến, sau khi muội trở về tất sẽ tạ ơn hắn, cho nên tỷ không cần lo lắng cho muội.
6 Thất Nương ôm chú chó nhỏ tránh trong rừng chờ đoàn người đi qua, bỗng nhiên phía trước một chiếc xe ngựa dừng lại, xe sau không thể tiến lên, lại không rõ nguyên nhân, những người phía sau đang định tiến lên hỏi, phía trước bỗng truyền đến một tiếng kêu thất kinh: “Không hay rồi, lão gia bị rắn cắn!”
Cả đoàn người xôn xao, mọi người xuống xe xuống ngựa tụ lại về phía xe ngựa kia, hỏi han:
“Lão gia có bị nặng lắm không? Rắn có độc không?”
“Rắn gì vậy? Có độc hay không?”
“Tại sao rắn lại ở trên xe? Lên từ lúc nào vậy?”
………
Thất Nương đang muốn nhân lúc loạn xạ thế này mà đi qua, chợt nghe trong tiếng ồn ào một thanh âm sang sảng lo lắng nói: “Đại nhân, có lẽ là rắn độc, phải nhanh hút độc rắn ra, để ta….
7 Thất Nương lúc này mới giật mình, thì ra bọn họ nghi ngờ mình cứu người là có mục đích.
Cho xin, nàng không hại người, mọi người xung quanh còn phải cảm tạ nàng, hiện giờ khó có lúc nàng làm người tốt ra tay cứu người, ngược lại người ta còn nghi ngờ nàng có mục đích xấu, tình cảnh này khiến nàng dở khóc dở cười, quả nhiên người tốt khó làm.
8 Thất Nương nói: “Đó là một người có tình có nghĩa, phu nhân của ông ta xinh đẹp hiền tuệ, đáng tiếc sớm mất khi mới hai mươi bảy tuổi, ông ta cùng phu nhân phu phụ thâm tình, về sau không lấy người nào khác nữa.
9 Thuận Phong đang chuẩn bị hành trang ngày mai quay về Đan Phượng thành, một người thanh niên khôi ngô cao lớn mang vẻ phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa bước thẳng vào, nhìn thấy Thuận Phong liền mở miệng kêu lên: “Thuận Phong quả nhiên là ngươi.
10 Thất Nương ngồi trong xe, buồn ngủ. Đã mấy ngày ngồi xe ngựa, đời này nàng chưa bao giờ ngồi lâu trên một phương tiện giao thông như vậy, nàng thật sự là rất nhớ ô tô máy bay a.
11 Edit: Rùa River
Khi Thất Nương được Bùi nương đánh thức, xe ngựa đã dừng lại trước cánh cổng son của một phủ đệ lớn.
Nàng bước xuống xe, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối, giờ cơm chiều đã qua, lúc này hai cánh cửa đại môn đã mở rộng, quản gia dẫn theo tôi tớ nha hoàn đứng ở cửa nghênh đón chủ nhân.
12 Edit: Rùa River
Thất Nương ở trong Lưu phủ chớp mắt đã qua ba tháng, dần dần cũng trở nên quen thuộc với mọi người.
Nàng đối với nha hoàn tôi tớ trong phủ rất tốt, ôn nhu nhẹ nhàng, đừng nói mắng chửi, ngay cả nói chuyện cũng chưa bao giờ to tiếng.
13 Edit: Rùa River
Hồng Miên bưng một khay hoa quả đi đến, nghe loáng thoáng câu cuối cùng, liền hỏi: “Ai nuốt lời?”
Thất Nương tà nghễ nhìn Lưu Thành Hề nói: “Đại thiếu gia nhà ngươi làm vỡ bình hoa, lại còn chống chế nữa! Ngươi và Song My đem thu dọn đi, miễn cho người khác nói thiếu gia ỷ thế hiếp người!”
Hồng Miên nghe xong trong lòng nghĩ thầm: Đại thiếu gia như vậy sao lại làm vỡ bình hoa được? Không phải giúp cho nha đầu Song My kia tránh họa, Nhị tiểu thư lại bắt Đại thiếu gia chịu tội thay đi?
Lưu Thành Hề nghe xong chán nản, một lúc lâu sau mới nói: “Thiên hạ chỉ sợ không còn nữ nhân nào khó chơi như muội.
14 Mọi người giật mình, Song My a một tiếng, nói: “Nhị tiểu thư, lần này Đại thiếu gia vì người mới phạm lỗi, không cần nói cho lão gia biết được không ạ?”
Thất Nương quét mắt nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng ở trên mặt Song My, lắc đầu cười: “Nha đầu ngốc, ta là muốn giúp hắn thôi.
15 Theo yêu cầu của Thất Nương, Mai quản sự mang về rất nhiều đá vôi, tìm được một gian phòng làm thí nghiệm ở nơi yên lặng vắng vẻ.
Thợ giỏi được mời đến là một sư phụ họ Thân, người béo ục ịch, khuôn mặt hiền lành trung hậu.
16 Edit: Rùa River
Trần Cương vừa nhìn thấy nhã kính, biểu tình so với Mai quản sự khi mới biết Thất Nương có bí phương không có gì khác biệt, chỉ kém không có ngửa mặt lên trời cười lớn: “Như thế rất tốt, ha ha… Dám mắng Phong Đô Nhã của ta là cửa hiệu cỏn con.
17 Đôi môi ấm áp mềm mại, thoảng hương rượu trái cây thơm ngát đầy mê hoặc, Lưu Thành Hề mơ mơ màng màng không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm…
Bên tai truyền đến thanh âm càng ngày càng rõ ràng, là tiếng Thiên Nhai đứng đợi hắn ngoài cửa viện cùng hai nha đầu nói chuyện: “….
18 Edit: Rùa River
Ngày hôm sau, trong Tây Tử Lâu.
“…. Về sau người đừng uống rượu nữa, tiểu thư phải có phong thái của tiểu thư…. ” Hồng Miên hình như càng ngày càng không sợ nàng nữa, nhìn Hồng Miên lẩm bẩm, Thất Nương nghĩ vậy.
19 Ba tháng sau, từ kinh thành truyền đến một tin tức, Nhã kính kinh doanh thành công, Trang Kính Thiên Kim ế hàng không ai thăm hỏi, Mỹ Nhân quán ở các nước lục tục theo nhau đóng cửa rút về Tây Lũng quốc, Phong Nhã các thanh danh vang dội, từ nay về sau trở thành hiệu buôn đệ nhất Kinh thành.
20 He he, lâu quá mới đăng truyện này, sorry mọi người nhé. ^^.
Một chiếc xe ngựa từ từ đỗ ở cửa quán trọ, hai người cưỡi ngựa đồng hành bên cạnh cũng dừng lại.