61 Trở lại Lưu phủ, Thất Nương đuổi nha hoàn đi rồi đóng cửa lại, xoay người liền thấy Văn Ngọc Hổ từ cửa sổ nhảy vào.
“Nàng có bị thương gì không?” Văn Ngọc Hổ vội vã xem xét xem Thất Nương có vết thương nào không.
62 Văn Ngọc Hổ vốn định nhân dịp nhiều ngày rảnh rỗi, giải quyết cho xong chuyện Tống Lộ Nhi, không ngờ công chúa Nhật Hưng quốc sắp đến thăm Long Thành, bây giờ Văn Ngọc Hổ lại bị sai đi trợ giúp phòng thủ Long Thành.
63 Sau khi Lệ Chân công chúa kia tiến cung, đương kim hoàng thượng liền hai ngày sau khi hạ triều đều đến chỗ nàng, việc này khiến triều đình trên dưới xôn xao bàn tán, lo lắng hồng nhan họa thủy mê hoặc hoàng đế gây bất lợi cho đất nước.
64 Rất nhanh đã đến ngày cử hành Bách Hoa yến. Một ngày này những nhà có con gái tham gia Bách Hoa yến, nhất là những nhà bình dân đều khua chiêng gõ trống, giống như có việc hỷ sự chỉ sợ người ta không biết.
65 Nếu muốn tìm kẻ cướp thiệp Bách Hoa mà không kinh động đến những người khác, thiếu Sa Lang căn bản không thể làm được, cho nên Thất Nương không chịu thỏa hiệp.
66 Một loạt những biến cố xảy ra trên điện khiến tất cả mọi người kinh sợ, khi hoàn hồn đều nhất tề hướng ra cửa Đại điện nhìn lại.
Lối vào Đại điện, Sa Lang đột ngột lặng yên không một tiếng động thong thả bước vào, bộ lông xinh đẹp mượt mà, bước chân vững vàng điềm tĩnh, tư thái ung dung ưu nhã như mèo, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người lộ ra uy hiếp đáng sợ và nguy hiểm, theo sau nó là hai thiếu nữ – hai thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành.
67 Gương mặt đang mỉm cười của Thất Nương đông lại… Lý Mộ cầu thân với mình? Thế là sao? Hình ảnh bức tranh mỹ nhân du thuyền đã bị cướp kia chợt hiện qua đầu nàng…
“Khoan đã!” Trong đám tiệc hai người nam nhân đồng thời bước ra.
68 Đại điện đang đông nghịt thoáng chốc bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Miệng Thất Nương không kìm được khẽ cong lên, hàng mi hạ xuống che lại ý cười trong mắt… A, xem ra lời của nàng hình như khiến tất cả mọi người đều bị dọa rồi.
69 Trên điện sau mấy giây tĩnh lặng, bất chợt vỡ òa.
Văn Ngọc Hổ vậy mà từ chối luận võ! Hắn đây là có ý gì? Chưa đấu đã chịu thua? Mọi người xôn xao bàn tán.
70 Thất Nương chuyển tầm mắt khỏi Tần Tương, nàng hướng Văn Ngọc Hổ vẫy vẫy tay, Văn Ngọc Hổ liền bước đến cạnh nàng cúi đầu hỏi. Dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, nàng ghé sát tai hắn thấp giọng nói mấy câu, hắn nghe xong ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tần Tương, gật đầu.
71 Hôn sự giữa Văn Ngọc Hổ và Thất Nương đã quyết định ổn thỏa, hai nhà bắt đầu tích cực chuẩn bị hôn lễ.
Biết được chuyện này mừng nhất là Minh Nguyệt, nàng lòng đầy vui sướng kéo Thất Nương nói liên tục, khi nghĩ đến những việc quá khứ trước đây lại nước mắt không ngừng rơi xuống, lúc khóc lúc cười, khiến Thất Nương cũng hết cách.
72 Hai phủ Văn, Lưu một đêm đèn sáng không tắt, xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người sao có thể ngủ ngon? Đều trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh chờ tin, trong đó Văn Ngọc Hổ và Lưu Trường Khanh lại là cả đêm thức trắng.
73 Văn Ngọc Hổ dẫn một đám người đuổi theo Tần Tương ba ngày, chỉ cần chỗ bọn chúng dừng chân hắn liền sai Sa Lang đi quanh truy tìm dấu vết.
Tìm quanh một lần, Vương Liên Thắng thất vọng nói: “Cho dù thiếu phu nhân thật sự ở trong bọn chúng, nhiều người như vậy chắc cũng át hết mùi của nàng mất rồi, Sa Lang làm sao còn ngửi thấy nữa?” Sau Bách Hoa Yến, bọn họ đều gọi Thất Nương là thiếu phu nhân.
74 Trước đêm, Thất Nương đi theo thân binh của Tần Tương vào thành.
Thất Nương bị đám lính của hắn kèm ở giữa, đưa đến một nơi, chủ nhân phái người đưa rượu ngon và đồ ăn đến khoản đãi cả bọn.
75 Khi Trần Ảnh và Lâm quản sự thương lượng chuyện tìm người, Thất Nương vẫn núp phía sau xem náo nhiệt.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, câu này quả nhiên không sai.
76 Lâm Chinh lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, hắn liếc qua Văn Ngọc Hổ: “Cô nương chỉ giáo cho?”
Thất Nương cong khóe miệng: “Nếu như ngươi thật sự muốn đối phó với chúng ta, đến giờ sẽ không chỉ có một mình ngươi xuất hiện ở đây, mà Ngọc Hổ nhà ta cũng đã sớm đưa ta chạy, còn có thể nhàn hạ thoải mái đứng ở đây tán dóc với ngươi sao?”
Văn Ngọc Hổ cười nói: “Ta đã nói chúng ta không thể gạt được nàng mà, ngươi còn không tin?”
Lâm Chinh vỗ tay khen: “Quả nhiên là thông minh.
77 Khi ta còn rất nhỏ đã biết rằng, ta là cháu đích tôn của trưởng tộc họ Hạ, là kiêu ngạo trong gia tộc.
Ta còn nhớ khi mình năm tuổi, mẫu thân thấy cảnh ông nội khen ta trước mặt mọi người, đôi mắt đẹp sáng bừng lên, khi đó ta chỉ biết, ta là kiêu ngạo và an ủi lớn nhất đời này của bà.
78 Tây Hòa năm thứ tám cuối hạ đầu thu, truyền ra tin Lưu gia tiểu thư tại Bách Hoa yến đính thân với Thiếu tướng quân Hắc Giao quân ngã bệnh, nghe nói bệnh tình không nặng, chỉ là không thể gặp được nhiều người, Thiếu tướng quân muốn cho nàng một hôn lễ trọng đại nên không chấp nhận đem hôn sự làm qua loa, vì vậy hôn sự hai người tạm thời hoãn lại.
79 Đã nhiều ngày, phủ Thành thủ cực kỳ náo nhiệt, để làm tốt hôn lễ này, mọi người trong phủ đều bận rộn lu bù.
Phải biết rằng ái nữ của thành thủ được gả cho thế tử Triêu Huy thân vương, tương lai chính là Triêu Huy vương phi, vậy nên không thể qua loa, mọi người làm việc đều vô cùng cẩn thận, không dám sơ suất nửa phần.
80 Ba ngày tiếp theo, Thất Nương nếu không ở trong phủ Thành thủ thì cũng là đi xem Sa Lang.
Vì Sa Lang nên thời gian này nàng rất an phận, cho nên Lý Mộ cũng không thấy được điều gì không ổn, có điều trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100