1 Chương 1: Thiếu niên áo trắng“Tiểu Ngân, đi xem thử một chút. ”“Vâng”. Ta đáp. Tuyết đã phủ một lớp dày, gió lạnh ùa về từng cơn, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
2 Chương 2: Gặp nạn“Lão Tam, mau đến đây!” Tên đó gấp rút gọi đồng bọn. Ta ngồi trong xe ngựa chỉ có thể nghe thấy những tiếng chém giết đứt quãng vang lên, màu xám xẹt qua, tiếng ngã xuống nặng nề và tiếng kêu rên rùng rợn.
3 Chương 3: Đến lượt ta thống trị thiên hạTiểu thư đi tới giữ lấy tay thiếu gia: “Ca!”Thiếu gia tỏ ra tức giận: “A Âm, ta còn chưa nói đến muội đâu. Muội tùy tiện làm bậy như thế, nếu xảy ra chuyện ta ăn nói như thế nào với phụ thân? Ngày mai ta lập tức đưa muội về nhà.
4 Chương 4: Mang ta đi khỏiNửa đêm, ta đột nhiên bừng tỉnh. Ngoài phòng dường như có tiếng động. Ta đốt ngọn đèn lần mò đi ra cửa, lại gặp cha mẹ đang chôn một thứ đồ gì đó.
5 Chương 5: Áp bứcNam nhân vạm vỡ đó tên là Dương Lâm. Ta theo hắn đến một nơi mang tên Tùy An Đường, là tàn dư còn sót lại sau khi người từng là Hộ quốc công thần của Đại Hòa bị giết bỏ, nói một cách ngắn gọn, khu vực này chính là hội tụ của bọn loạn đảng.
6 Chương 6: Giết chết tại trận“Nào, nào tráo bài đi!” Một nhóm người cao giọng hét. Trò mạt chược này nghe nói do Hoàng hậu của vị vua đầu tiên trong triều đại Đại Hòa phát minh ra, quân bài được làm từ miếng gỗ hình vuông có khắc chữ bên trên nhanh chóng thịnh hành khắp Đại Hòa.
7 Chương 7: Chờ đợi thời cơLà Dương Lâm tới tìm ta. Ta lập tức buông gậy gỗ trong tay, chạy đến. Ta nắm chặt áo hắn, muốn khóc lắm nhưng cố gắng kiềm chế.
8 Chương 8: Ta biết ta đã thành côngCuộc sống mới sau đêm tân hôn của Cửu Hoàng tử rất tốt đẹp. Nhưng ta nhận ra tiểu thư mang một tấm chân tình với Cửu Hoàng tử, còn hắn tuy luôn dịu dàng, song chưa hẳn đã thật sự yêu nàng.
9 Chương 9: Từng bước tiếp cận mục tiêuĐêm nay ta ngủ say sưa trong lòng hắn…Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng kêu của một đám người làm ta tỉnh giấc, ta nghe thấy có người tìm tới đây, ta mở mắt ra rồi nhắm chặt.
10 Chương 10: Bước một: Trở thành thị thiếp“Cái gì?” Nàng ta dịch chân qua. Nhặt miếng ngọc Phật kia lên, bên trên có khắc chữ “Bảo”, ta bỗng thấy có phần xót xa.
11 Chương 11: Vết sẹo không thể phai mờSáng sớm ngày hôm sau, điện hạ liền dạy ta viết chữ. Cả đời này ta còn chưa từng cầm bút lông, quan sát nét bút của điện hạ như rồng bay phượng múa lướt trên giấy Tuyên Thành[1], bản thân cũng vội vàng viết theo.
12 Chương 12: Phải bắt các người trả giá gấp mười lầnTa chột dạ, biết rằng nàng ta đã nghe thấy lời của Tiểu Lệ. Nàng ta đã nói với ta từ trước “phải cho đám người dưới nếm mùi lễ độ”, nhưng ta chẳng hề nhận ra chuyện này.
13 Chương 13: Mượn gió bẻ măng, ai mà chẳng biếtTa khó xử nói: “Muội biết ngày xưa mình chỉ là đứa a hoàn, điện hạ nói gì muội cũng không hiểu. Điện hạ nhắc chuyện tranh của tỷ tỷ khó ai sánh kịp, muội liền đánh bạo tới đây.
14 Chương 14: Hoàng thượng băng hà, Cửu Hoàng tử đăng cơTranh đấu là bản tính trời sinh của nữ nhân, Trương trắc phi và Từ trắc phi nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến xích mích, nên đương nhiên họ sẽ không dồn sự chú ý lên ta.
15 Chương 15: Chung quy chỉ là sơ ýÁnh mắt của Hoàng thượng hướng về phía trước, cảnh sắc xung quanh càng khiến đôi mắt hắn thêm phần nổi bật, như thể có ánh sáng lung linh ngập tràn trong đó.
16 Chương 16: Quả nhiên là mưu kế thâm sâu – Từ trắc phiTiểu Bôi bưng thuốc đến cho ta: “Nương nương, sao người còn cầu xin cho Hoàng hậu nương nương, lời nói của người quá đỗi bình tĩnh, chẳng giống một người vừa mất đi đứa con chút nào.
17 Chương 17: Từ quý phi bị giam vào lãnh cungĐến cung của tiểu thư, Từ quý phi sớm đã rời khỏi, chỉ còn Hà chiêu nghi và Giang tiểu thư, à, không, là Mộ phu nhân đang cùng thưởng trà với tiểu thư.
18 Chương 18: Bạch Ngân trước kia đã chết từ lâu rồiThiếu gia được tin liền gấp rút vào cung nhưng trời đã về chiều. Mộ phu nhân vẫn nghỉ ngơi trong cung của tiểu thư, Thái hậu và Hoàng thượng đều đến thăm hỏi, nàng ấy cũng chỉ nằm bất động trên giường.
19 Chương 19: Ngàn lần tính vạn lần tính chẳng bằng kẻ khác một lần tính đâm lén sau lưngDương Lâm không cưỡng ép ta. Cuối cùng hắn đã rời đi. Cả đêm ta ngồi trước gương, cho tới khi ánh ban mai hắt vào từ cửa sổ, hình bóng mình trong gương ngày càng rõ nét, ta mới cầm than đen bắt đầu tô vẽ lông mày thật cẩn thận, ngón út chấm ít son, dàn đều trên hai má, đôi môi cũng điểm màu tươi đỏ.
20 Chương 20: Ta không muốn giống như họThời gian quá gấp rút. Hòn máu của con ta đã mất tích từ trước, lúc này đi tìm cũng không kịp nữa rồi. Trước tình hình cấp bách này, ta bèn dùng hộp đựng nhân sâm thay thế, nào ngờ lại đi sai một bước.