21 Trượt xuống giường, hắn quay đầu nhìn xuống nữ nhân đang ngủ say, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực, búng tay một cái, một bộ y phục màu lam khoác lên thân người xích lõa, lộ ra bộ dáng ôn nhu, có hơi chút yếu ớt, bên hông đeo đai màu lam.
22 Dưới ánh trăng đong đưa tán trúc rung động xào xạc, ẩn hiện hình bóng lá cành nghiêng nghiêng, bao phủ hai bóng dáng trên con đường nhỏ. “Ngươi còn dám nói, để cho ngươi trông chừng xà yêu, vậy mà lại ngủ quên, ngươi nói đi, có phải xà yêu kia cho ngươi lợi lộc gì rồi không?” Lão đạo sĩ tức giận hò hét nhéo nhéo lỗ tai của tiểu đạo sĩ Bình Sinh, làm cho rượu trong miệng văng tứ tung.
23 Phía sườn núi bên kia? Kia không phải là thôn nhỏ cách đây mười dặm đường sao? Sắc mặt lão đạo sĩ trầm xuống, đánh giá từ trên xuống, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Bình Sinh không khỏi cắn răng thầm than, đồ đệ ngốc ơi là đồ đệ ngốc!“Nếu lão phu nhớ không lầm chỉ đường tới đó ít nhất phải vài ngày, ngươi là nữ nhân, sao trong nhà lại yên tâm cho ngươi một mình đi tới đây?” Nhìn nửa thân trên của nàng đều dựa vào trên người đồ đệ, trong lòng lão đạo sĩ hiểu rõ, người này chắc chắn là yêu quái.
24 Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đã mở từ lúc nào, bao trùm lấy hai thân hình một lớn một nhỏ, nhẹ nhàng vương lên giống như tấm đệm, giống như đánh thức người đang ngủ say.
25 Ôm thùng gỗ, thầm thì một câu quái dị, thân hình xinh xắn nhỏ nhắn của Lộ Nhi lại vô cùng linh hoạt, trong lòng bàn tay phảng phất luồng gió nhẹ. Dừng lại một chút, hắn nhìn thấy Kim Khoáng đi tới, lập lức cắn cắn môi.
26 Ném thùng gỗ vào trong giếng, Lộ Nhi bắt đầu múc nước, sau ba lần kéo lên đổ vào trong thùng quần áo, xắn ống tay áo lên, tốt rồi, bắt đầu!“Tiểu oa nhi, ca ca đưa ngươi ra ngoài mua kẹo ăn, có được hay không?” Đông Công Bằng nhức đầu, đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, vẻ mặt nịnh nọt.
27 “Đứng lên đi, đường đường là Đông Công thiếu gia mà ngồi dưới đất thì còn ra cái gì”, Kim Bảo Nhi nhìn thấy người nào đó mặt đen mất một nửa, đành phải tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, “Lộ Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi sao lại giống đứa nhỏ so đo với nó.
28 Xoắn xoắn tay nhỏ, cúi đầu, hắn che dấu kinh hoàng trong lòng, ngồi xổm người xuống, tiếp tục vân vê đống quần áo kia, không cách nào đối mặt với ánh mắt trách cứ của nàng.
29 “Lộ Nhi, gặp tiên sinh không được nghịch ngợm, phải khom mình hành lễ, biết chưa?” Trên đường đi, Kim Bảo Nhi dặn đi dặn lại, đã không dễ dàng giúp hắn vào trường tư thục tốt nhất, không thể để tiên sinh chán ghét được.
30 Không chỉ Kim Bảo Nhi không rõ ràng mà ngay cả Lộ Nhi cũng có chút không hiểu, theo lý thuyết nàng ta chắc chắn sẽ bị mình làm tức giận mà nhảy dựng lên, sau đó đóng cửa lại, tuyên bố không thu nhận hắn làm đệ tử, nhưng nàng lại vui tươi hớn hở, có vẻ như vô cùng thích mình.
31 “Nghe nói hôm nay đệ bắt nạt bạn học nữ ?” Kim Bảo Nhi dùng một ngón tay chỉ về Lộ Nhi, “Tiên sinh bắt đệ chép phạt 100 lần ‘Tịnh Dạ Tư’, không viết xong thì tối nay không cho đi ngủ.
32 Ngay sau đó, vang lên tiếng vải ma sát, đôi mắt của hắn cong thành hình mặt trăng, môi hồng hé mở, thầm thì hát lên một khúc nhạc, cầm bút trong tay đặt bút viết, vừa viết xong “Tĩnh Dạ Tư” lần thứ mười, hắn vươn cánh tay đặt tờ giấy vừa viết xong sang một bên.
33 Trong phòng trở nên yên tĩnh, có người ấp úng há miệng, có người cứng ngắc như hòn đá, còn có người rớt cằm xuống, chỉ có Lộ Nhi tựa đầu cọ cọ vào ngực nàng, đôi môi đỏ mọng nghịch ngợm nhếch lên.
34 Cuối con hẻm nhỏ, Kim Chuyên căng thẳng nhìn xung quanh trống không, hai tay vỗ nhẹ vài tiếng, một bóng dáng mập lùn thong thả đi tới ở chỗ rẽ ngoặt. “Mạc lão bản, sao ngươi lại lật lọng, rõ ràng không được đốt kho lương của hiệu gạo, tại sao lại thiêu cả kho gạo của Kim gia ta!” Kim Chuyên tức giận kéo áo Mạc lão bản.
35 Kim gia bị lửa cháy hừng hực được hàng xóm láng giềng trợ giúp, giảm bớt sức lửa, nhưng khói đen mù mịt cùng với mùi gạo bị đốt cháy thổi khắp cả trấn Lạc Thu, hun khói sặc sụa.
36 Mọi người đứng bên ngoài đám khói đặc lo lắng chờ đợi, nhìn sắc trời, đã qua một khắc, vừa vặn bước vào giờ Tý, nhưng trong tiệm gạo cháy đen vẫn không có bất kì âm thanh nào.
37 Một người làm ôm Kim Bảo Nhi chạy như điên vào Kim gia, đằng sau có nhóm người Kim Khoáng , Kim Chuyên, thuận đường túm theo đại phu đã lớn tuổi, đoàn người từ từ đi về phía phòng của Kim Bảo Nhi.
38 Phượng nha hoàn không lên tiếng, đôi má đỏ bừng, xấu hổ liếc nhìn đại công tử một cái. “Được rồi, ngươi đi về nghỉ trước đi, cũng không sớm nữa, Lộ Nhi sẽ giúp ta lau.
39 Khuôn mặt phấn nộn cọ cọ vài cái trước bộ ngực của nàng, mí mắt nhẹ giương lên, chỉ thấy sắc mặt người nào đó đỏ như ráng mây, hai mắt mơ màng, đôi môi trơn bóng không khỏi giương lên nụ cười đắc ý.
40 Sáng sớm hôm sau, Kim Bảo Nhi đã bị Đinh chủ quản gọi đi, nói là Liễu thôn vì đền ơn Kim gia nên toàn bộ nam đinh của thôn đều đã tới hỗ trợ xây lại tiệm gạo, nên nàng đành phải phân phó Phượng nha hoàn đưa Lộ Nhi tới trường tư thục.