41 Minh Dạ đang xuống lầu dừng lại một phen, nhưng không có xoay người, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Bạch Lăng.
“Tuy anh cực kỳ chán ghét tôi, nhưng mà tôi vẫn… Cảm ơn anh!” Tối xấu gì khẩu súng lục đó cũng là anh đưa cho.
42 Rốt cuộc cậu chủ Minh cũng ngẩng đầu liếc nhìn Sở Tiều, ánh mắt đó giống như đang nhìn người ngu ngốc.
Bảy giờ tối ăn xong cơm tối, quản gia gõ cửa phòng Bạch Lăng.
43 Quả thực là mỹ nhân dân quốc đi ra từ vùng Thượng Hải, đô thị có nhiều người nước ngoài ở, thần bí xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
Bạch Lăng cầm lấy túi xách xinh xắn màu vàng, trong mắt mang theo lạnh lùng, cánh môi hồng cong lên trong gương.
44 Bên kia, lúc đó Minh Dạ đang ngồi khu nghỉ ngơi được thiết kế dành riêng cho anh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, nhìn không ra là vui hay tức giận.
Nhưng mà Sở Tiều cảm nhận được, cậu chủ đang tức giận.
45 Nhưng mà cô càng muốn đoan trang, lại càng làm người ta không dời mắt đi được.
Từ lúc Bạch Lăng đi vào đến bây giờ, đôi mắt Nhiễm Ngạo chưa từng rời khỏi người cô.
46 Nhiễm Ngạo quay đầu liếc nhìn cô đang ngửa đầu uống rượu, cái cổ trắng tinh như thiên nga, đường cong tao nhã, xinh đẹp như vậy.
Bạch Lăng không hề biết động tác ngửa đầu uống rượu kia của cô, làm không ít đàn ông phải nuốt nước miếng, mỗi một bước đi, đều giống như dẫm đạp lên trái tim.
47 Làm sao người mẹ kế vô sỉ nhà anh lại có thể ngang nhiên quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt anh như vậy, thật sự coi anh là người chết rồi sao!
Mặt mũi của nhà họ Minh quả thật đã bị cô vứt sạch!
Đặc biệt là cặp chân thon dài kia của cô, ở dưới ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, cho dù quay đầu đi không nhìn, nó cũng sẽ xuất hiện trước mắt.
48 Ngay cả Y Á cũng không thể không thừa nhận, vẻ phong tình kia của Bạch Lăng quả thật là không thể bị lấn áp, dù cô ta có muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được.
49 Dường như rượu đã bắt đầu có tác dụng, lúc ngẩng đầu lên, cô có chút ngây ngốc khi nhìn vào khuôn mặt như điêu khắc của Minh Dạ.
Khàn giọng gọi: “Minh Dạ…”
Biểu tình của cô ngốc ngốc, ánh mắt ngây thơ, như là một cô bé không biết gì.
50 Vừa lúc khúc nhạc kết thúc, Minh Dạ giống như đang cầm củ khoai lang nóng mà đẩy Bạch Lăng ra, làm cô lùi lại vài bước phải lảo đảo một lúc mới đứng vững lại không té ngã.