21 Đến dưới nhà mình, Nhậm Tư Đồ lảo đảo xuống xe, Thịnh Gia Ngôn bận dìu Tôn Dao xuống. Tôn Dao coi như là còn tỉnh táo được đôi chút để nói hai chữ “cảm ơn”.
22 Là Tầm Tầm mở cửa cho Thời Chung, vậy vừa rồi… Tầm Tầm cũng trốn trong phòng để nghe lén sao? Thằng nhóc tức giận như thế, có lẽ là nhớ tới mối tình ngang trái mà mình đã trải qua ở trường mẫu giáo.
23 Cùng lúc đó, trong chiếc xe dừng tại ven đường.
Nhậm Tư Đồ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lúc ấy mới do dự cúp máy. Có lẽ lúc này, Tôn Dao đã trở nên mạnh mẽ, không dễ bị tổn thương.
24 Anh muốn tước đoạt chức vụ “trợ lý riêng trong cuộc sống” của Thịnh Gia Ngôn một cách triệt để…
Vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ tước đoạt sạch sẽ chút lưu luyến không nên có mà cô dành cho Thịnh Gia Ngôn luôn đi…
Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
25 Về lại Bắc Kinh, có lẽ cuộc đời họ cũng đã lật sang một trang mới.
Buổi trưa, tới giờ cơm, Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh cùng đến căng tin của bệnh viện để xếp hàng như thường lệ.
26 Nếu chỉ không tập trung tinh thần ăn cơm thì không nói. Sau khi ăn xong, Thời Chung đưa cô về, khó khăn lắm mới đợi được lúc Tầm Tầm về phòng làm bài tập về nhà, cuối cùng thì anh mới có thể ở trong phòng khách hôn cô mà không phải e dè.
27 Cô nghĩ ngợi một lát rồi thầm nghiến răng, cầu nguyện rằng cái chiêu mà Tầm Tầm thường dùng với cô cũng có tác dụng với Thời Chung. “Đừng giận nữa mà!”
Nhậm Tư Đồ ôm lấy cánh tay anh, mặt mày trông hết sức ngoan hiền, ngước mắt nhìn anh tỏ vẻ dè dặt.
28 Khi Nhậm Tư Đồ đến phòng trà thì đã quá mười hai giờ khuya, nhưng ở chốn đô thị phồn hoa này thì khi ấy mới là lúc náo nhiệt nhất. Phòng trà này được bài trí theo phong cách của các quán rượu Nam Mỹ thời xưa, khắp nơi trong quán, các tốp người túm năm tụm ba trò chuyện xôn xao.
29 Mãi đến lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới đuổi kịp Thời Chung, cuống quýt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Không biết là do cố ý hay không nghe rõ cô hỏi gì mà Thời Chung đáp lại chẳng ăn nhập gì, chỉ hất cằm chỉ về phía Mạc Nhất Minh đang ôm cột điện nôn ọe.
30 Trong giờ làm việc mà Nhậm Tư Đồ cứ có cảm giác hồn vía bay lên mây.
Mỗi khi tâm trạng trở nên tồi tệ thì dường như mọi thứ đều đang đối nghịch với cô.
31 “Cậu và Thời Chung chia tay rồi à?”
Đây là câu đầu tiên Tôn Dao nói sau khi trở về và nhìn thấy Nhậm Tư Đồ.
Khi Nhậm Tư Đồ đang ngơ ngẩn đứng trong phòng nghỉ, dựa vào cái kệ, đợi máy pha cà phê thì Tôn Dao đột nhiên xông vào, ném cho cô một câu như thế.
32 Mặc dù Nhậm Tư Đồ cảm thấy sự giải thích của mình không có vấn đề gì nhưng vẫn thấy sợ cách phản ứng này của anh. Bộ dạng của anh đâu phải “tạm biệt”, rõ ràng là đang nói “không gặp lại nữa”.
33 Ngày hôm sau, khi tỉnh lại từ cơn say, Nhậm Tư Đồ ngây người trong nhà suốt cả ngày vẫn không thấy Thời Chung gọi tới. Ngày thứ hai, cũng không có bất cứ cuộc gọi nào…
Mãi đến tuần thứ hai, Nhậm Tư Đồ vẫn không nhận được điện thoại của Thời Chung.
34 Nhậm Tư Đồ ngửa người ra sau một chút, chà xát lỗ tai của mình với vẻ mặt ghét bỏ, như muốn chà hết hơi thở ấm nóng mà Tưởng Lệnh Thần vừa phả vào tai mình lúc nãy.
35 Phòng tập của anh cũng ở khu VIP. Khi anh băng qua hành lang, đột nhiên nghe thấy trong căn phòng sau cánh cửa bằng gỗ lim khép hờ này vang lên giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: “Đừng có sa sầm nét mặt như vậy, cười với anh đây một cái coi.
36 Tưởng Lệnh Thần đã thắng, nhưng lại không dám tin, tháo mũ bảo vệ ra, thở hổn hển, ngơ ngác nhìn kẻ chiến bại dưới tay mình: “Anh cố ý để tôi thắng?”
Thời Chung không nói gì mà chỉ đứng lên, cởi mũ bảo vệ ra, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng anh không hề thở gấp, hơi thở hết sức vững vàng.
37 Khác với Nhậm Tư Đồ cả ngày phải ở trong nhà sách giết thời gian, hôm nay Tôn Dao đã chạy tới chạy lui vài nơi: Buổi sáng tập thể dục, buổi chiều đi spa chăm sóc toàn thân, còn vẽ bộ móng mới, nên mặt mày tươi tắn, rạng rỡ hẳn lên.
38 Trong phòng có máy sưởi lắp dưới sàn, cô chỉ chừa lại trên người một cái áo lông nhung, để lộ hai chân trần mà vẫn không cảm thấy lạnh. Nhậm Tư Đồ đứng trước gương, thử kéo phần áo bên trái xuống dưới vai, lộ ra xương quai xanh.
39 Khi Nhậm Tư Đồ xuống dưới lầu thì xe đã đợi cô ở đấy. Sau khi lên xe, “anh tài xế” vẫn không chịu nói chuyện với cô mà chỉ im lặng nhấn ga, lái xe rời khỏi đó.
40 Thấy hàng ngàn dấu chấm hỏi trong mắt Nhậm Tư Đồ, ông chủ nhìn Thời Chung một cái, rồi lại liếc nhìn đứa trẻ trong lòng anh. “Lẽ ra nơi này đã bị phá dỡ từ mấy năm trước kìa.