21 Con ngươi hắn xinh đẹp tỏa sáng, khiến trời đất tối lại, khiến Mặc Tiểu Cơ rớt đầy nước miếng. Hiên tại, thực sự là Mặc Tiểu Cơ không còn tí nước miếng nào, cô choáng váng nhìn mĩ nam, mĩ nam liếc mắt quan sát cô.
22 Sau đó, nhìn vẻ mặt tức giận của mĩ nam đang tiến lại gần, cũng không thèm để ý hắn mặc còn thiếu vải hơn cô, sau đó, ôm ngang cô lên. Mặc Tiểu Cơ thương tâm nhắm mắt lại, cô thực sự điên rồi, điên rồi, bởi vì, cô phát hiện bản thân không muốn điên cũng không được, đây là cái xã hội khiến người ta phát điên lên, cô cũng đã hiểu rõ ý tứ của những lời này.
23 “Ùng ục” Ngửi thấy mùi cơm, bụng Mặc Tiểu Cơ lập tức bạo phát cách mạng. Cơm do cương thi làm có thể ăn không? Mặc Tiểu Cơ hơi chán nản, dùng tay lấy chén cơm đậy nắp trong khay ra, lập tức một mùi cơm chín bay qua, bay qua.
24 Mờ ám…mờ ám…Mặc Tiểu Cơ nuốt một ngụm nước bọt lớn, là…là…có người con trai mà bày ra bộ dạng khiến cho cô gái nào nhìn thấy cũng muốn chạy tới chà đạp không.
25 Nhưng…nhưng…hiện tại cô nhất định phải mở to mắt…bởi vì…cô phát hiện bụng mình phình to ra, đoán rằng đây nhất định là chuyện khó giải quyết, hơn nữa còn không thể nhịn được.
26 Mặc Tiểu Cơ tức giận…cô…cô lại liều chết thả một một cái nữa. Mọi người nghĩ mà xem, thả một cái rắm đã xấu hổ muốn chết rồi, lại còn thả một cái thứ hai…cái thứ ba…Đương nhiên…đương nhiên là…rất xấu hổ rồi! Dù sao thì một cái rắm có thể lấp liếm, ba cái thì giấu thế nào được.
27 Người con trai mặc áo đen dường như cũng ngưng cười, cũng không phải vì Mặc Tiểu Cơ không cho hắn cười, thì hắn sẽ không cười, mà bởi vì hắn nghe thấy Mặc Tiểu Cơ nói.
28 Sau đó, khuôn mặt của người con trai kia cũng ngày càng xán lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Cơ, sau đó cặp mắt sắc kia đột nhiên lại trong như nước, sắc mặt người con trai cũng trở nên tốt hơn.
29 Đang lúc Mặc Tiểu Cơ thoải mái nằm ngủ, còn mơ một giấc mơ hoa lệ rất xa sỉ nữa, mơ thấy mĩ nam cương thi, mơ thấy người con trai áo đen, còn có vô số mĩ nam vây quanh cô, bọn họ đều rất ân cần với cô, bọn họ đều muốn mang cô về nhà bọn họ, cả đám bọn họ cười tươi như hoa, sau đó Mặc Tiểu Cơ rất vui vẻ, nghĩ ra một sáng kiến, muốn mang tất cả bọn họ về nhà, từ từ tận hưởng hương vị hạnh phúc, có vẻ như là quá cao hứng, Mặc Tiểu Cơ cười “ha ha” tới mức tỉnh cả ngủ.
30 Bên trái là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, lông mày ngay ngắn, tóc phía sau chải thành hai bím, mặc mộc, nhưng rõ ràng là một tiểu mĩ nhân.
31 Mặc Tiểu Cơ nhanh chóng chạy tới cửa, vui vẻ mở cửa ra, trong lòng nghĩ: Anh Dục cũng đến đây, tốt quá rồi, mình có thể bàn bạc với anh ấy làm sao để về nhà, cô không muốn sau này phải ở chung một chỗ với cương thi.
32 Mặc Tiểu Cơ chớp chớp mắt, đại não chuyển động hai cái mới hiểu được vị Minh Vương Gia trong miệng tử y nam tử chính là tên hắc y gian ác bị mình sỗ sàng lúc nãy.
33
Nghe thấy lời nói của Mặc Tiểu Cơ, tử y nam tử mới thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười cũng sáng lạn hơn nhiều “Không có vấn đề gì là tốt rồi, không có vấn đề gì là tốt rồi.
34
Tử y nam tử đi rồi, Mặc Tiểu Cơ ngồi ở đầu giường suy nghĩ, bất giác lại thấy mệt mỏi cho nên mơ mơ màng màng ngủ đi.
Trong thoáng chốc, Mặc Tiểu Cơ cảm thấy dường như có người đi vào phòng, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ, còn có tiếng bước chân quen thuộc kia.
35
“Bà nội nhà ngươi, ngươi khi còn sống thì thua kém một bông hoa, chết đi còn bị người ta đạp lên xác…” Sau đó, trên mặt Mặc Tiểu Cơ lại xuất hiện thêm một vết thương.
36
Nha hoàn nhìn thấy nàng nhíu mày liền nhẹ giọng trả lời “Người đã vài ngày không đến vấn an, hôm kia Đại Vương Phi còn phái người đến hỏi thăm nữa.
37
Mặc Tiểu Cơ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Bạch y nữ tử mỉm cười đi tới, nắm chặt cánh tay của Mặc Tiểu Cơ, nói: “Muội muội, sức khỏe muội đã tốt hơn chưa?”
Ánh mắt còn si mê của Mặc Tiểu Cơ dừng trên gương mặt bạch y nữ tử, dùng sức gật gật đầu “Đã tốt hơn nhiều”
Trong lòng nàng lại thầm kinh hô, không ngờ trên đời này lại còn một nữ tử xinh đẹp như vậy.
38
Tà váy lúc ẩn lúc hiện, bước chân huyền ảo, kiếm ảnh hóa thành một đường sáng trắng bay lượn.
Mặc Tiểu Cơ si mê, ngay cả trà cũng quên uống.
Đang lúc Mặc Tiểu Cơ chăm chú xem thì lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh bên tai.
39
Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy khuôn mặt của Minh Vương Gia đen thui, lại vẫn không sợ chết mà cười híp mắt, nhếch miệng nói “Không phải ta chỉ mới ăn một miếng đậu hũ của ngươi mà ngươi lại giận như vậy, muốn ta phải chịu trách nhiệm chứ? Đàn bà!”
Gương mặt của Minh Vương Gia lại nóng lên sau khi nghe Mặc Tiểu Cơ nói hắn muốn nàng chịu trách nhiệm, cả người cứng đờ.
40
“A! Khốn kiếp!”
Hiển nhiên, những lời này chính là để cho Minh Vương Gia nghe thấy.
“Ngươi dám nói thêm câu nữa, ta sẽ giết ngươi” Minh Vương Gia đương nhiên đã bị Mặc Tiểu Cơ chọc giận.