41 Quý Hân Nhiên bắt đầu hơi sợ về nhà, cô sợ cảm giác hai người sống chung một căn nhà lại như người xa lạ. Thời gian cô ở nhà càng ngày càng ngắn, cuối tuần chủ yếu đều cùng Triệu Nghệ Hiểu đi dạo phố, mua sắm.
42 Triệu Nghệ Hiểu gọi điện thoại đến, bị kích động: “Hân Nhiên, đã đọc báo ngày hôm nay chưa?”“Đọc làm gì chứ? Có thời gian mình thà lên mạng đọc tiểu thuyết còn hơn”.
43 Giám đốc Ngân hàng kiến thiết Vân Hải xảy ra chuyện, bị Viện kiểm sát bắt đi. Điều này ở Vân Hải cũng thành tin tức nóng sốt, lời đồn truyền đi rất nhiều, đủ mọi phiên bản, có người kể tìm được trong nhà bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu vàng thỏi, có người kể ở bên ngoài ông ta có bao nhiêu tình nhân, bao nhiêu biệt thự cho người tình…Quý Hân Nhiên nghe các giáo viên bàn chuyện, cô nghĩ, một người xảy ra chuyện, sau này chẳng biết bao nhiêu người bị cuốn vào theo, chỉ là cô vạn lần cũng không thể ngờ, Quý Kiến Đông lại bị cuốn vào.
44 Chưa bao giờ có cảm giác ngày qua chậm như vậy, trước mặt cô cứ hiện lên bóng dáng cha, cô không biết ông luôn mạnh mẽ giờ phải ở nơi đó thì sẽ thành thế nào?Mấy năm nay cảm giác của cô với cha rất phức tạp, thậm chí có một thời gian còn cảm thấy hận ông.
45 Cuối tuần là trận tuyết rơi lớn nhất từ đầu đông đến giờ, tuyết bay múa đầy trời, trong khoảnh khắc đã nhuộm toàn bộ đất trời thành màu trắng xóa. Lúc chiều cô định đến công ty môi giới, Trữ Băng ở nhà một mình cô rất lo nhưng lại không thể ở cả ngày với bà nên muốn đi thuê bảo mẫu.
46 Sáng hôm sau, Quý Hân Nhiên dậy rất sớm, Đỗ Trường Luân còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo rồi ra ngoài. Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, từ xa nhìn lại, thế giới chìm trong màu bàng bạc.
47 Quý Hân Nhiên do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đến quán café kia. Đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân hẹn cô sau khi hai người kết hôn, cô không biết anh muốn nói gì nhưng lòng vẫn mong anh có thể giải thích gì đó với mình.
48 Ngày 29 tháng chạp, cô gọi điện hỏi Đỗ Trường Luân bao giờ thì về nhà. “Chút nữa thị trưởng Trần còn có việc tìm anh, xong xuôi thì anh về”. “À, thế anh đi cẩn thận nhé”, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “À, hỏi thăm mọi người trong nhà giúp em”Chiều 30 Tết, cô và mẹ, cả Tiểu Lệ nữa cùng nhau làm bánh chẻo.
49 Triệu Nghệ Hiểu có lẽ là vui quá hóa buồn, khó khăn lắm mới được nghỉ thì lại bị ốm, viêm dạ dày, đang phải truyền trong bệnh viện. “Hân Nhiên, buồn muốn chết, lại đây với mình đi”, giọng cô rất yếu ớt.
50 Những ngày cuối của kỳ nghỉ, Quý Hân Nhiên đều ở bên mẹ. Cô cùng mẹ đi chùa, đi chợ hoa, chợ chim, đi hiệu sách mua sách ảnh mà mẹ thích…Cô luôn nhớ lại chuyện trước đây, mẹ tết tóc cho cô, làm đồ ăn ngon cho cô, đưa cô đi công viên, đưa cô đến trường… nhưng sau này lớn lên, mình dường như xem nhẹ mẹ, cô chưa từng quan tâm mỗi ngày của mẹ thế nào? Mẹ có tâm sự gì không?Lần đó mẹ nói với cô là cảm thấy cha không ổn mà cô lại chẳng để trong lòng…Chỉ là cô cố hết sức tránh gặp mặt Quý Kiến Đông, mỗi lần gặp ông, cô không nhịn được mà nghĩ đến chuyện đó, trong lòng như có con dao sắc bén đang chém bừa bãi vào lục phủ ngũ tạng.
51 Hai người tới cửa phòng bệnh. “Chuyện hậu sự của cha thu xếp thế nào?”, thực sự Đỗ Trường Luân có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng anh nhìn Quý Hân Nhiên gầy đến độ gió thổi qua cũng có thể bay thì lại không đành lòng hỏi.
52 Trước khi đi, Trần Bỉnh Đức lại gọi cô lại, “Hân Nhiên… có chuyện này, chú nghĩ vẫn nên nói cho cháu… Cha cháu… ông ấy…”, ông như rất khó mở miệng, lắp bắp vài lần.
53 Không ngờ Trữ Băng lại đưa cô vào thư phòng, đây là nơi khi còn sống Quý Kiến Đông thích nhất, cô rất ít khi đi vào. Thư phòng vẫn như cũ nhưng người đã chẳng còn.
54 Lúc nửa đêm cô bừng tỉnh, quả thực là khóc mà tỉnh lại, tỉnh lại cảm giác gối ướt đẫm, cũng chẳng biết đã khóc được bao lâu. Trong mộng, là cô và Đỗ Trường Luân cùng đi bơi, biển lớn sóng êm gió lặng lại đột nhiên nổi sóng, từng cơn sóng lớn kéo đến cuốn Đỗ Trường Luân đi xa, cô liều mạng đuổi theo, dùng hết sức cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị sóng cuốn đi càng lúc càng xa, đến cuối cùng là hoàn toàn không thấy bóng dáng Giấc mộng này cũng như quan hệ hiện tại của hai người, nhìn nhau càng lúc càng xa mà chẳng có cách nào.
55 Cô đi tìm Trữ Băng, “Mẹ, ngày mai con sẽ nói chuyện với chú Đức, còn đồng ý đến công ty”. “Hân Nhiên”, nhất thời Trữ Băng không phản ứng kịp, “Thật sao!”“Là thật nhưng có lẽ con không làm tốt được, nếu… Nếu tương lai công ty vẫn xuất hiện tình trạng mẹ không muốn thấy, hi vọng mẹ đừng trách con”.
56 Sau khi Trường Luân trở về Vân Hải, trên bàn đã chất đống văn kiện. Anh đến vốn chưa được bao lâu, có một số thứ không quen, rất nhiều chuyện trước khi quyết định phải tự đi thăm dò, với cán bộ tạm giữ chức, mọi người đều có suy nghĩ rằng sớm muộn gì cũng sẽ đi cho nên trong ấn tượng đều nghĩ bọn họ sẽ không thực sự chuyên tâm làm việc.
57 Thủ tục xin nghỉ cũng không quá phức tạp, chỉ là mọi người rất bất ngờ với quyết định này của cô. Giáo viên dù không khiến mọi người hâm mộ nhưng tốt xấu gì cũng là một công việc tốt, mấy năm qua rất ít người xin nghỉ, ngược lại có rất nhiều người chọn ngành nghề này.
58 Đỗ Trường Luân hồi phục không tốt lắm, anh bị sốt liên tục, vết mổ có dấu hiệu nhiễm trùng. Khẩu vị cũng kém, vốn có thể ăn được thức ăn lỏng nhưng anh ăn không vô, người gầy rất nhiều, mắt trũng xuống, chủ yếu đều nằm nhắm mắt, chẳng biết là ngủ hay không, cho dù là tỉnh thì cũng không nói chuyện, cứ nằm ngơ ngác ở đó.
59 Chỉ qua một đêm, Quý Hân Nhiên đã lạc giọng, nói không ra lời. Mọi người đều nghĩ cô là vì chuyện công ty mà bệnh, Trữ Băng đau lòng nói: “Hân Nhiên, con đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có số cả, thực sự không có cách nào mẹ cũng hiểu.
60 Trần Bỉnh Đức quả thực mang về một tin tức tốt. “Hân Nhiên, tập đoàn Long Gia đồng ý hợp tác cùng chúng ta, cùng hoàn thành hạng mục Quảng trường Thời Đại”, ông không thể che dấu sự vui mừng.