1 Đèn nê-ông nhấp nháy bên trong những con hẻm tối tăm, một xe sang trọng dừng lại, đôi nam nữ mở cửa xe nụ cười kiều diễm ngọt ngào. Thanh âm nụ cười nhẹ nhàng mỹ lệ truyền đến hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
2 Trong phòng tràn ngập không khí kì dị, sự yên lặng được coi như là rơi xuống một cây châm, cũng có thể rõ ràng địa bị nghe thấy. Ngồi ở xa hoa trên ghế sa lon các nam nhân trầm mặc, có chí cùng nhau địa nhìn Ngạc Nhi, tham lam địa nhìn chăm chú vài giây sau, bỗng vội vàng dời đi tầm mắt, giống như là sợ nhiều liếc mắt nhìn sẽ rước họa vào thân dường như.
3 Xe đi thật lâu, nhìn qua tấm kính màu tối có thể thấy xe đã đi ra khỏi nội thành khá xa, bốn phía đều trở nên hoang vắng, vô số cây lớn đều lần lượt lướt qua họ, bọn họ giống như đang đi lên núi, tài xế trầm mặc tiếp tục lái xe.
4 Khuôn mặt nàng lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay chống trước ngực hắn, muốn giữ khoảng cách giữa hai người. “Muốn tôi uống ly rượu này cũng được, nhưng em phải thỏa mãn ham muốn của tôi đã, ngoan ngoãn nghe theo tôi.
5 Hắn cười lạnh, hưởng thụ sự sợ hãi của nàng. Một đôi tay đi đến trước ngực nàng, cầm lấy bộ ngực sữa trắng nõn đẫy đà. Tiếp theo hắn cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa của nàng.
6 Nàng “ưm” một tiếng, bởi vì hắn chuyển động mà sợ hãi. Nàng muốn mau chóng rời khỏi. Đau đớn khi nãy vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi cực độ. Hắn lúc trước rất thô bạo, làm cho nàng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn.
7 Nàng bị người đàn ông quỷ quái kia nhốt ở nơi này đã được hơn nửa tháng. Làm cho Ngạc Nhi có thể nhẹ nhõm một chút chính là sau khi nàng mở TV ra, thấy người dẫn chương trình quen thuộc.
8 Từ góc độ của hắn có thể thấy được da thịt nàng lộ ra sau làn váy ngủ mỏng manh, xuân sắc như ẩn như hiện, đủ để cho người ta điên cuồng. Váy ngủ màu lam càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
9 “Con quả nhiên làm được, thay ta đưa cô ta trở lại. ” Diêm Vũ Nghiên cảm thấy mỹ mãn nói, biểu tình thập phần đáng sợ. “Nhiều năm như vậy, ta cũng đã từng thử chỉnh hai chị em bọn họ, nhưng luôn xuống tay không được suôn sẻ.
10 Nàng cắn hắn, mà hắn lại hơi quay đầu lại, dùng môi hôn lên vết thương của nàng, vươn lưỡi khẽ liếm, muốn liếm đi đau đớn của nàng. Hành động vô cùng thân thiết này lại làm cho mặt nàng càng đỏ, không khỏi buông vai hắn ra, thấy trên da thịt bánh mật của hắn đã in sâu dấu răng nho nhỏ của nàng.
11 Biệt thự âm u, đêm nay được trang trí bằng rất nhiều đèn màu rực rỡ. Từ trong rừng cây hiện ra một con đường, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống thảm nhung màu đỏ mềm mại.
12 “Tôi nên sớm nghĩ đến…” Hắn thấp giọng mắng, bước nhanh, hướng dưới lầu đi đến. Đi xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch tao nhã, ánh mắt hắn cùng Diêm Vũ Nghiên tiếp xúc, nhìn ra ý cười ác độc trong ánh mắt bà.
13 Ngạc Nhi cảm nhận được tay hắn ôm eo nhỏ tinh tế của nàng dùng lực nhiều hơn, tựa như phải vĩnh viễn trói chặt nàng. Nàng trộm thở dốc một tiếng, không dấu vết muốn đẩy hắn ra.
14 “Đây là bà tự rước lấy, nếu Diêm gia không bắt cóc tôi thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh. Dù sao bà mắng tôi đê tiện, tôi nghe cũng đã thành thói quen, người đê tiện như thế nào hiểu được lấy ân báo oán? Chúng ta đều chỉ hiểu được ăn miếng trả miếng.
15 Đau đớn trong thân thể như lưỡi dao bén nhọn đâm đến, Ngạc Nhi chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nàng, chia sẻ đau đớn của nàng, an ủi nàng.
16 Thân mình Diêm Quá Đào đột nhiên chấn động, nhẹ nhàng buông thân hình nhỏ xinh trong ngực ra. Hắn không muốn lại tổn thương nàng, chính là lời chỉ trích của mọi người làm cho hắn không còn đường chối cãi.
17 Biệt thự Diêm gia sau khi bữa tệc kết thúc thì tất cả trở nên vô cùng hỗn độn. Ngọn đèn vẫn chiếu sáng như trước nhưng không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị.
18 Nàng đã nếm đủ sự đau khổ của tình yêu nhưng lại không có biện pháp thu lại tình cảm đã trao đi. Cô gái xinh đẹp khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, nhìn thấy thân ảnh cao lớn nào đó vừa bước tới, đứng ở chỗ sâu trong rừng, bởi vì nghe thấy lời nói của Ngạc Nhi mà toàn thân cứng ngắc.