1 Tết Nguyên Tiêu năm đó, nàng nữ giả nam trang trộm theo thánh giá đi xem pháo hoa. Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, cánh hoa rụng như mưa, ánh sao rực rỡ.
2 Bên ngoài điện hoàn toàn tĩnh mịch, vài cung nữ ôm đầu nghẹn ngào, Cố Tiệp Dư thần sắc vẫn bình thản quỳ gối tại chỗ. Trong điện tĩnh mịch, chỉ đốt một ngọn nến đỏ, nhẹ nhàng tỏa sáng, chiếu lên hai bức rèm thêu trong phòng, gợi lên màn lụa màu xanh, ở trung tâm có một lò xông khói bốn chân chạm rồng, tỏa ra từng sợi khói nhẹ.
3 "Thượng Thư Đại nhân!"Một tiếng tang thương thống khổ, hai bóng người bổ nhào vào trước kiệu. Kiệu phu đã vén màn kiệu, Hách Liên Du xoay người đi vội, nghe vậy không khỏi sững người lại.
4 Hách Liên Du chính là hoàng tử dị quốc (nước khác). Tuy là con tin của bổn quốc, lại quá mức được lòng vua, phá tổ chế nắm giữ trọng trách trong triều, đã là phụ tá đắc lực cho Thánh Thượng, lại là "Đệ nhất mỹ nam tử".
5 Nàng từng nhiều lần hỏi hắn, ngày đó, vì sao hắn đột nhiên đồng ý với nàng. Hắn chỉ nói, ngày ấy nàng cô độc đứng ở trong gió, làm cho hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu:Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà cô đơn.
6 Trong điện lập tức rối loạn, chỉ nghe tiếng gào thét tiếng quát lớn hỗn loạn ở trong điện, giống như bầu trời sập xuống. Thượng Quan Mạn bị thị vệ giữ chặt tay chân lại không thể động đậy.
7 Đêm đã khuya, trong điện một chút ánh sáng lác đác chiếu lên bóng người sau màn che, trong điện tĩnh mịch. Thù Nhi không tự giác nín thở, chợt nghe một tiếng xa xôi: "Sao rồi?" Thù Nhi cả kinh thầm vỗ ngực, đưa mắt nhìn lên, mới thấy Thượng Quan Mạn mặc trên người áo lưới (là loại áo xếp li nhiều tầng) không một tiếng động ngồi ở phía trên ghế bành, màn tơ bay múa, lướt qua gương mặt không có chút máu của nàng, giống như một nữ quỷ xinh đẹp.
8 Đèn trong phòng còn lóe lên, nhẹ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng phía trên phản chiếu một cái bóng người cúi xuống, Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, gió ngoài điện thổi vào làm ngọn đèn nghiêng đi, trong tay La cô nắm kim chỉ ngẩng đầu lên, thấy là nàng, bất đắc dĩ tự giễu: "Già rồi, hoa mắt, cây kim cũng xỏ không được.
9 Thị nữ rót rượu cho nàng rồi, nàng cởi áo choàng màu đen trên vai, nhướng mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu kín. Giờ khắc này, trong nội tâm nàng lại sinh những ý nghĩ thù hận, nhanh chóng khuếch trương trong lồng ngực.
10 "Chậc chậc, vị Đế Cơ này lại thật dứt khoát. "Ở góc sâu trong đình viện, có ba người vén cành liễu đi tới, một người áo đen, mặt mày bình thường, cũng không tùy tiện nói cười, khuôn mặt không thấy bất luận biểu lộ gì, duy thấy một cái khuyên bạc nhỏ trên vành tai, trong đêm tối sáng như sao.
11 Một đốm lửa nhỏ, lượn lờ nhóm lên từ trong chậu than, rơi vào trong chậu than, thoáng chốc thành tro, như một chút quyến luyến cuối cùng của nàng đối với tình yêu nam nữ, tan thành mây khói, không bao giờ sót lại một tia nào.
12 Đã ở cùng một chỗ với thái tử, sự việc vừa rồi hắn nhất định cũng đã chứng kiến toàn bộ. Thái tử còn chạy tới ngăn cản, hắn lại vẫn ở đó trơ mắt nhìn sao.
13 Trên hành lang điêu khắc mẫu đơn đủ màu chập chờn tươi đẹp, tầng tầng màn vàng chập chờn, chuông vàng rung rung, bức rèm được kết từ bảo thạch khiến người hoa mắt.
14 Chiêu Dương đi dạo cùng Hách Liên Du, lại cũng chỉ lưu luyến giữa vườn hoa. Lúc trước Hà hoàng hậu đã từng dặn dò, sau một lúc nhất định phải dẫn hắn đến chỗ Thượng Quan Mạn bị phạt quỳ, nếu như hắn không có ý cứu giúp, đó chính là vô tình với Thượng Quan Mạn, nàng cũng có thể vô tư, nếu như hắn cố tình cứu giúp.
15 Thái tử vừa ra khỏi Đông cung, trước mặt một nội thị mặc áo màu nghệ vàng vụt đến. Thái tử nhíu mày. Người hầu sau lưng đạp qua một cước: "Cẩu nô tài ở đâu!" Nội thị cúi đầu khom lưng cầu xin tha thứ: "Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng.
16 "Vết sẹo khó xóa?"Thái tử chỉ về phía ngự y quỳ đầy đất trong Đông Cung, tức giận cắn răng: "Một đám lang băm. "Vết băng trắng trên mặt Thượng Quan Mạn đã cởi.
17 Ông nheo mắt cười nói: "Tiểu oa nhi, vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi. "Đỗ Minh nhất thời chết lặng, trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào Thanh Phong tiên nhân.
18 La cô vào điện bên, liền gặp Thượng Quan Mạn quỳ gối ngồi trên tấm đệm La Hán (tấm đệm tròn tròn hay thấy trong chùa), nhìn chằm chằm vào bàn cờ đến ngẩn người.
19 Các vị hoàng tử giục ngựa lại gần đó, cùng xuống ngựa hành lễ, thấy hai người thân mật, không khỏi cười nói: "Thập nhị muội và Tam ca vẫn còn thân cận.
20 Y phục rực rỡ bàn tay trắng nõn, lọ vàng đồ ngọc, rượu ngon nước ngọt. Người hầu đứng quanh Chiêu Dương như sao quanh trăng sáng, tôn quý như Thái Tử Phi cũng chỉ dẫn theo một cung nữ bên người, cô đơn đứng ở bên cạnh Thái Tử Phi, ngược lại lộ vẻ xấu hổ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 77