121 Vốn là phải ngồi xe ngựa, nhưng Hách Liên Khuyết chết sống đòi đi bộ, Thượng Quan Mạn không thể làm gì khác hơn là chiều theo nó. Hỏi nhà nó ở nơi nào, nó chỉ lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay út: "Mẫu thân đi theo con là được.
122 Ba năm, thế sự xoay vần. Chỉ là hôn mà nàng đã mắng hắn là tên háo sắc, lại nắm tay nhìn người khác cười, hắn khổ khổ tìm nàng ba năm, rốt cuộc gặp nhau, người bên cạnh nàng, cũng đã không phải là hắn.
123 Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, thì người làm tới bẩm báo, nói là Phương ma ma trong cung cầu kiến, mắt thấy sắc trời dần tối, tiệc chỉ sợ đã bắt đầu, sao Phương ma ma lại tới vào lúc này? Thượng Quan Mạn nghi ngờ nhìn Hàn gia nói: "Mau mời.
124 Một khúc múa xong, Phương Hoa công chúa tiến lên tạ ơn. Ngoài ý muốn xảy ra ở giữa bị che đậy đi, Phương Hoa rốt cuộc chột dạ, thấp thỏm nằm ở dưới bậc, lại không dám tùy tiện ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi.
125 "Người nào mới là người nhà của nàng?"Rõ ràng nàng và hắn bèo nước gặp nhau, Hàn gia và Thượng Quan Uyên làm bạn nàng nhiều năm, tự nhiên đảm đương nổi hai chữ "người nhà".
126 Hàn gia dắt tay của nàng, nặng nề cầm. Nàng hơi cau mày, mặt mày hắn đều là xa lạ lạnh lùng, khiến cho nàng nhất thời nói không ra lời, đi vài bước, rốt cuộc không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
127 Con đường rộng rãi kéo dài đến cuối trời đất, người của thái tử Tây Lãnh đều tránh sang hai bên, không còn ngăn trở. Hàn gia nắm roi ngựa ngồi thẳng, thần sắc tối tăm khó phân biệt, Đạo Chi bên cạnh không khỏi nói nhỏ: "Hàn gia?"Thượng Quan Uyên đột nhiên mở miệng: "Chúng ta không thể đi, bỏ qua không nói tiểu quỷ kia, nhưng một khi Mạn nhi rời đi, liền mang tiếng xấu họa thủy, ta không muốn làm cho nàng chịu ủy khuất như thế.
128 Bên trong hoàng cung hàng đêm sênh ca. Lễ quan trong cung mang mẫu đơn xanh biếc đã nuôi trồng thành công tới, trong bóng đêm hoa xanh tựa như biển, hương nhẹ bắt đầu khởi động trong gió.
129 Nàng cảm thấy ánh mắt của hắn rơi vào trên môi mình chưa từng rời đi, giơ ngón tay chạm vào, lại có chút sưng đỏ. Nàng mãnh liệt nhớ lại trước khi vào cung đã bị Hàn gia hôn, lại bị hắn nhìn chăm chú, trên mặt cũng không nhịn được đỏ lên, xoay mặt đi.
130 Gã sai vặt kia khoảng 5, 6 tuổi, cao hơn Hách Liên Khuyết nửa cái đầu, lại có cái tên vô cùng cổ quái, Uyển Uyển. Liên Y nghe nói che bụng cười nửa suốt canh giờ.
131 Nụ cười của hắn thật cô đơn:"Mạn nhi ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không chịu cho ta sao?"Ý nghĩ của nàng hơi chậm lại, không nhịn được mấp máy môi, hắn đã cúi đầu xuống.
132 Thượng Quan Uyên ngớ ngẩn, chần chờ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng: "Đi Cố quốc?" Hắn chợt rũ mắt xuống, trên bàn có để một con cóc vàng[1] , trong miệng ngậm mấy đồng tiền, chiếu sáng lấp lánh, là một bảo vật bỏng mắt.
133 Loáng thoáng như ở trong mộng, Hải Đường trong ngày xuân nở hừng hực khí thế, chập chờn sáng chói như mây ở đầu cành, gió thổi qua, màu đỏ bay loạn như mưa, hoa thơm rơi xuống người thiếu niên áo trắng dưới tàn cây.
134 Nàng không dám nhìn hắn, chỉ không tự nhiên cười nói với Hách Liên Khuyết: "Lần này mẫu thân là phụng mệnh đến đây, tất nhiên phải trở về. "Hách Liên Khuyết thả mắt xuống, mệt mỏi "Dạ" một tiếng, trong lòng nàng hơi rung, vội bổ sung: "Chỉ là cữu cữu con có chuyện phải làm, cũng không thể trở về nhanh được.
135 Nàng mới phát giác cảnh xuân của mình bị tiết ra, mãnh liệt kéo áo lại, mảng đỏ ửng trên má truyền đến bên tai, nàng đã sớm không có phấn khích, bất an giãy giãy.
136 Sắc mặt Hách Liên Du không thay đổi từ tẩm điện của Thái hậu đi ra ngoài, khi gặp Hách Liên Khuyết hoang mang sợ hãi, nghe nó nói rõ đầu đuôi, lại cười: "Phụ hoàng biết rồi, đi thỉnh an với Thái hậu nãi nãi đi, đã lâu không gặp con, nhất định là rất nhớ con.
137 Thay áo xong vội vàng ra điện, nhờ có gió mát thổi qua ngoài điện, suy nghĩ của nàng mới rõ hơn chút. Tất nhiên không dám chờ hắn tỉnh, đi theo đường nhỏ chẳng có mục đích, cũng không biết đi tới nơi nào, thấy bàn đá đặt bên bụi hoa chỉnh tề, liền ngồi xuống ở đó, chống cằm mất hồn.