1 Tại thành phố này, hệ thống cầu vượt thuận tiện và thông suốt đến khắp nơi, nhìn từ trên cao, trông nó như một đóa hoa cúc với những cánh hoa nở lộn xộn.
2 Ăn xong bữa trưa qua loa ở căng tin, Thái Hồng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Từ thời đại học cô đã có thói quen ngủ trưa, trả qua bốn năm đại học cộng thêm ba năm làm nghiên cứu sinh, nó đã ăn sâu bén rễ, không tài nào bứt ra được.
3 Quý Hoàng đẩy chiếc Merida từ bãi đỗ xe ra, hình như anh là người yêu thích xe đạp địa hình. Thái Hồng cũng rất thích đạp xe, giống như người cha làm tài xế của mình, Thái Hồng rất thích loay hoay với mấy thứ máy móc.
4 Vì bữa cơm không đâu vào đâu ấy mà Thái Hồng về nhà muộn. Bị anh thầy Quý hài hước kia ngắt ngang, chẳng hiểu sao tâm trạng cô cũng vui vẻ trở lại. Nhà của Thái Hồng là nhà số 14 – lầu 7 – tòa 36, thuộc khu tập thể dành cho công nhân viên xưởng cơ khí Quang Hoa.
5 Thái Hồng là con cháu đời sau của sự kết hợp giữa giai cấp tư sản và giai cấp công nhân, sống trong một căn nhà chật chội. Cô không hiểu rõ bản chất giai cấp của mình là gì.
6 “Hóa ra thầy Quý và cô Quan học cùng một trường. ” Ngồi trên taxi, tay cầm bản lý lịch của Quý Hoàng, Thái Hồng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô tưởng bản thân đã đủ giỏi rồi, chí ít trước giờ luôn nhận được sự ưu ái khác biệt của thầy cô, nếu không thì cô cũng chẳng có tên trong danh sách những người hiếm hoi được giữ lại trường.
7 Khi Thái Hồng còn nhỏ, Lý Minh Châu hay kể cho cô nghe câu chuyện cổ Andersen Ông lão làm gì cũng đúng. Có một ông lão mang một con ngựa đổi lấy một con trâu, lại dùng con trâu đó đổi lấy một con dê, dê đổi thành ngỗng, ngỗng đổi sang gà… Càng đổi càng tệ, sau cùng, con gà đổi lấy một túi táo chín.
8 Nếu coi mỗi người con trai mà mình quen là một quyển sách, Thái Hồng nghĩ những quyển sách đó đại khái có thể chia làm hai loại:Đọc được. Không đọc được.
9 Hà Thái Hồng trước giờ không biết rằng bệnh viện thành phố lại có phòng bệnh xa hoa đến thế. Tủ lạnh, ti vi màu, sofa bằng da thật, phòng vệ sinh đầy đủ thiết bị, thảm trải sàn, lọ hoa, tranh sơn dầu.
10 Phòng của Quý Hoàng rất nhỏ nhưng cũng không đến nỗi chật chội, vì bên trong gần như trống không. Chiếc rèm cửa màu xanh, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn, một chiếc ghế, một tủ sách, một tủ quẩn áo.
11 Thái Hồng chật vật mang một mái tóc kỳ dị xuống lầu, đèn đường mờ tối, cô trông thấy ở bên kia đường có chiếc xe của Tô Đông Lâm. Ở dưới tán cây bên cạnh có đốm đỏ lập lòe, cô nhận ra người đang hút thuốc đó là Tô Đông Lâm.
12 Bầu không khí của bữa ăn khuya không đến nỗi quá ngột ngạt, móc mỉa nhau là chuyện thường ngày, họ đã quen rồi. Sau khi hát karaoke họ mới ra về, rồi chạm phải một nhóm người từ ngoài cửa bước vào.
13 Không như những cô gái khác, Thái Hồng không thích tắm rửa. Nhưng hôm nay, không những Thái Hồng dậy sớm mà còn tắm gội kỹ càng. Sau hơn một tiếng đồng hồ đứng trong phòng tắm, cô bước ra với vẻ vô cùng quyến rũ, đôi môi anh đào cong cong vô cùng đáng yêu.
14 Không như những cô gái khác, Thái Hồng không thích tắm rửa. Nhưng hôm nay, không những Thái Hồng dậy sớm mà còn tắm gội kỹ càng. Sau hơn một tiếng đồng hồ đứng trong phòng tắm, cô bước ra với vẻ vô cùng quyến rũ, đôi môi anh đào cong cong vô cùng đáng yêu.
15 Việc không thể chậm trễ. Thái Hồng bỏ luôn giấc ngủ trưa, đi thẳng đến thư viện quốc gia tìm Hàn Thanh. Nói đến những người bạn tốt của Thái Hồng thời đại học, có không ít người ở lại thành phố này, mấy dịp lễ, Tết cũng thường gặp nhau, nhưng thân thiết nhất vẫn là Hàn Thanh.
16 Ngay sau tiết học, Quý Hoàng quay lại. Anh ngồi trên sofa, đọc lại lần nữa bài viết của Thái Hồng, cầm bút xanh đánh dấu vài chỗ. Sofa không lớn, Thái Hồng không tiện qua đó ngồi, cảm thấy như thế quá thân mật, càng không tiện ngối phía đối diện, giống như anh đang tiếp học sinh.
17 Sau khi tan lớp, Thái Hồng gọi liên tiếp ba cú điện thoại cho Hàn Thanh, phải gặp mặt trực tiếp, động viên cô ấy đi làm ở công ty của Đông Lâm. Thái Hồng cảm thấy, nếu Hàn Thanh đã không dám quyết định, là bạn bè, cô có trách nhiệm nhắc nhở cô ấy không nên bỏ lỡ cơ hội tốt.
18 Không biết là vô tình hay cố ý, suốt cả trận đấu, Tần Vị đều ngồi giữa, Thái Hồng và Tô Đông Lâm ngồi hai bên, ý định tranh thủ cơ hội nói với Đông Lâm về chuyện của Hàn Thanh đã tan thành mây khói.
19 Bữa ăn Tây trông có vẻ đơn giản ấy ngốn mất hai nghìn ba trăm tệ của Thái Hồng, ai bảo cô cứ giành trả tiền làm gì! Tuy biết hai nghìn tệ đã là chi phí thấp nhất rồi, nhưng khi thanh toán cô vẫn có cảm giác như bị người ta chém một nhát, đau đến tê tái.
20 Thì ra nụ hôn đầu có cảm giác như thế này!Thái Hồng lâng lâng. Cô đã xem nhiều bộ phim của Hollywood, cũng từng tìm hiểu các cách hôn khác nhau nhưng tiếc là cô chưa được thử bao giờ.