1 Kinh đô Triệu quốc, đấu thú trường.
Hàng rào bẩn thỉu không chịu nổi, Lạc Thần ngồi ở trong đó, vô lực, co quắp. Thông qua chóp lều tan hoang, nhìn bầu trời đêm đầy sao, nàng ngần ngơ suy nghĩ.
2 Kể từ khi nhìn thấy số phận cuối cùng của những người nô lệ, Lạc Thần luôn suy nghĩ biện pháp để sống sót. Nàng không muốn chết, nàng tin rằng ông trời sẽ không bao giờ để cho nàng tái sinh một lần nữa, nhưng chỉ cho nàng một vài ngày được sống ngắn ngủi đầy khuất nhục như vậy.
3 Bỗng nhiên, đại hổ vươn thân nhảy lên, nhào thẳng về phía Lạc Thần. Trong những tiếng kinh hô của mọi người, nó nhao lên trên lồng sắt, làm chiếc lồng bất thình lình chấn động, lung lay không vững.
4 Sau khi Lạc Thần thoát khỏi trận đấu, rõ ràng cảm thấy, thái độ của mọi người đối với nàng, so với lúc trước là trên trời dưới đất.
Một lần nữa nàng bị đưa về căn phòng cũ, hai lão mụ tử vẫn còn ở đấy, vừa thấy nàng, lập tức chạy ra đón chào, trên mặt toàn ý cười nịnh nọt.
5 Nhiễm Chi Thần được hầu bàn giới thiệu cho một căn phòng, trong phòng bố trí rất tinh tế, từ bảo vật, đến cầm kỳ thư họa, đầy đủ mọi thứ. Người hầu bàn ngâm cho hắn một ấm trà thơm, rồi yên lặng lui ra, trở về chỗ Triệu hoàng phục mệnh.
6 Người ngoài cửa nghe vậy thì đi vào, vừa bước đến cửa phòng, đã thấy Lạc Thần mặc hồng y đứng ở trong phòng.
Lạc Thần lại không để ý đến người nọ, chỉ phức tạp nhìn Nhiễm Chi Thần.
7 Lạc Thần cúi đầu đi vào, cầm lấy chiếc khăn ở một bên, bắt đầu nghiêm cẩn hầu hạ Nhiễm Chi Thần tắm.
Một đôi tay mềm mại phủ trên cánh tay hắn, trên vai, trên lưng, trong ngực… Nàng một mực từ đầu tới cuối chỉ cúi gằm đầu, không dám liếc nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng cảm nhận thì vô cùng chân thật, còn biểu cảm của hẳn thì không một tấc thay đổi.
8 Thời gian trôi qua mau, thoắt cái đã một tháng.
Trong một tháng này, Lạc Thần chưa từng gặp lại Nhiễm Chi Thần. Giống như sau khi hắn ném nàng vào hậu viện này, thì đã quên lãng sự hiện hữu của nàng.
9 Nhiễm Chi Vũ ở trong phòng Lạc Thần một lát rồi đi. Sau khi đưa hắn đi, Lạc Thần tản bước trong vườn với Mai Hương.
Nàng vẫn cảm thấy, không khí trong hậu viện mấy ngày nay có chút bất thường.
10 Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Lạc Thần khẩn trương đến quên hô hấp, vừa định cúi đầu, lại đã thấy hắn nhanh chóng dời mắt đi. Thậm chí còn nhanh đến mức khiến Lạc Thần cho rằng, nháy mắt vừa rồi hắn nhìn chăm chú, chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
11 Cái gọi là “Quần Phương lâu”, kỳ thực chính là thanh lâu kỹ viện.
Lại nói tiếp, Nhiễm gia chính là nơi đầu tiên sáng lập kỹ viện. Trước khi Quần Phương lâu xuất hiện , trên đời này chỉ có quan kỹ, không có tư kỹ.
12 Nhiễm Chi Thần đi tới cạnh giường, tháo dây lưng, cởi quần áo. Sau đó, hắn cúi người gạt mảnh vải hồng đang đắp trên người Lạc Thần ra, tiện tay ném trên mặt đất.
13 Tiếng nói vừa dứt, không khí trong phòng bỗng dưng lạnh ngắt.
Trần Tử Nặc rùng mình, thầm nghĩ không ổn. Hắn không chỉ là cấp dưới của Nhiễm Chi Thần, là bạn tốt tri kỷ, mà còn là biểu huynh huyết mạch tương thân.
14 Edit: Ám
Beta: Yun
Lạc Thần lạnh lùng cười tự giễu, nhìn ra xung quanh chẳng thấy bóng của một hạ nhân nào ở thư phòng. Xem ra là đều bị Trần thị đuổi đi trước đó rồi.
15 Lúc Nhiễm Chi Thần tám tuổi, lần đầu gặp Lý thị.
Hắn còn nhớ rõ, ngày ấy ánh mặt trời dào dạt, ấm áp , chiếu vào thân thể tạo lên cảm giác thoải mái khó tả.
16 Nhiễm Chi Thần ở đây suốt cả một ngày.
Mặt trời ngả dần về phía tây, gió xanh khẽ thổi, hắn nhìn rặng mấy đỏ phương xa, thở hết mùi rượu trong miệng ra, tháo cây sáo trúc vẫn đeo bên hông xuống, đưa lên miệng thổi.
17 Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, cho đến khi Lạc Thần hơi buồn ngủ tựa đầu vào ngực Nhiễm Chi Thần, hắn mới ôm lấy nàng, xoay người về phòng.
Khi hắn ôm lấy, Lạc Thần đã tỉnh lại.
18 Lạc Thần rất nghi ngờ một việc.
Theo những gì mà nàng quan sát được mấy hôm nay, hầu hạ Nhiễm Chi Thần, ngoại trừ mấy người sai vặt và tiểu nha hoàn, thì không có đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ.
19 Trần Tử Nặc thấy khuôn mặt Lạc Thần vẫn có vẻ buồn rầu, cau mày suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: “Bảo cô nương, có lẽ ngươi không biết, tuy nói Chu hoàng là người nổi tiếng hoang dâm, nhưng đối với nữ nhân của người khác, hắn lại không có chút hứng thú.
20 “Xuân Nhật tán” còn có tên là “Dâm Trùng tán”, đặt tên theo phương pháp điều chế ấu trùng của Nam Cương, là một loại xuân dược có dược tính rất mạnh.
Những năm trước đây, khi thuốc này mới truyền ra từ Nam Cương, cũng từng được thịnh hành một đoạn thời gian trong giới quý tộc Chu quốc.