21 Đêm khuya, tại dịch quán của Chu quốc.
Nhiễm Chi Thần và Trần Tử Nặc bàn việc trong phòng, Lạc Thần ngồi bên cạnh ngâm trà cho hai người.
Không khí ngập tràn hương trà, Nhiễm Chi Thần ngước mắt nhìn Lạc Thần, thấy nàng rất bình tĩnh, vẻ mặt như thường, như thể chuyện xảy ra ở yến hội trước đó không hề tồn tại, như thể nàng chưa từng dùng ánh mắt khuất nhục như vậy cầu xin hắn.
22 “Xe ngựa phía trước là của Nhiễm tiểu tử phải không?” Đúng lúc ấy, có tiếng nói cứng cáp bỗng nhiên vang lên từ phía sau đoàn người.
Một người hộ vệ cưỡi ngựa tới gần xe Nhiễm Chi Thần, nhìn xuyên qua cửa sổ bẩm báo: “Khởi bẩm chủ thượng, là Hoắc lão anh hùng.
23 Edit: Yun
Ngày ấy, Nhiễm Chi Thần chuẩn bị một bữa cơm rượu đơn giản, sai Lạc Thần đi mời Hoắc Chấn Hải đến gặp gỡ.
Biết Hoắc Chấn Hải đang ở Quan Vũ Đình, Lạc Thần đi theo hướng ra vườn hoa.
24 Nhìn khuôn mặt kiên định của Lạc Thần không giống như đang nói đùa, Hoắc Chấn Hải không khỏi nhíu mi.
Hắn nghiêm túc quan sát Lạc Thần một lúc mới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng học võ là chuyện dễ dàng sao? Một tiểu cô nương, học những việc như thêu hoa đi.
25 Edit: Yun
Ban đêm, Nhiễm Chi Thần sai người mang thuốc trị thương tới, tự tay thoa cho Lạc Thần.
Lấy ngón tay chấm vào thuốc, hắn bôi vào vết thương.
26 Edit: Yun
Nửa đêm hôm ấy, Lạc Thần đột nhiên tỉnh giấc.
Vửa mở mắt, nàng đã cảm thấy đau ở bụng dưới, đồng thời cũng có gì đó ấm nóng đang chảy ra.
27 Lúc đi ngang qua một dãy phố phồn hoa, Lạc Thần xuống xe ngựa, như vô ý dừng tại một gian hàng ven đường.
Nhìn dòng người nhộn nhịp, nàng ngắm nhìn cây trâm gỗ trong tay, như có điều suy nghĩ…
“Tiểu thư!” Đúng lúc này, một tiếng la vừa mừng vừa sợ vang lên.
28 Edit: Yun
Nhiễm Chi Thần sửng sốt, sau một lúc mới hiểu được cái gọi là chạy trốn trong miệng của hộ vệ là gì.
Nhất thời, không khí trong phòng đọng lại.
29 Edit: Yun
Nham thành là một cái thành nhỏ ở phía nam của Nhiễm châu.
Đi theo đường núi, trước khi trời tối Lạc Thần đã tới cửa thành.
Lấy ra cái thẻ tên giả ra, nàng cũng thấy hơi lo lắng.
30 Edit: Yun
Trước khi trời tối, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại.
Miệng túi vải lại được mở ra, đại hán cởi dây trói cho Lạc Thần, tháo chiếc khăn bịt mắt và miếng vải trong miệng ra.
31 Sau khi Lạc Thần hôn mê, suốt mấy ngày liền đều không tỉnh lại.
Sinh nhật lần thứ hai mốt của Nhiễm Chi Thần lặng lẽ trôi qua trong sự an tĩnh của Nhiễm phủ.
32 Edit: Awu
Beta: Yun
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười nhẹ, ôm Lạc Thần, như sủng ái, như thở dài nói: “Đứa ngốc, ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”
Tại thời buổi loạn lạc này, sở hữu dung nhan tuyệt thế như vậy, rời khỏi hắn thì nàng có thể đi đâu?
Điểm này chắc nàng cũng đã phải nghĩ tới.
33 Trước khi gặp Vương Dũng, vốn dĩ Lạc Thần cũng đã cảm lạnh, chưa khỏi hoàn toàn đã bị bắt đi, ở trong xe ngựa thiếu cơm thiếu nước mấy ngày, bệnh tình tăng thêm không ít.
34 Beta: Yun
Lạc Thần còn đang suy nghĩ miên man, Nhiễm Chi Thần đã tuyên bố, ánh mắt sâu thẳm: “Chờ thân thể của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ muốn ngươi. ”
Lạc Thần run lên trong lòng, không nói gì, nhanh chóng cúi đầu xuống, vùi mặt vào lồng ngực của Nhiễm Chi Thần để giấu đi vẻ khác thường của nàng.
35 Edit: Yun
Trần Tử Di bị để sang một bên như vậy, sau một lát kinh ngạc mới phản ứng lại, vẻ ôn hòa dịu dàng trên mặt suýt nữa thì không giữ được.
Hôm nay nàng tới đây vốn là vì nghe nói vị “Bảo cô nương” này rất được sủng ái nên muốn mượn sức.
36 Edit: Suzy Pinky
Beta: Yun
Lạc Thần chỉ thấy một cảm giác tê tê từ bên tai xông lên đầu, câu nói : “Vui vẻ là tốt rồi” cứ vang vọng trong đầu nàng, làm cho thân thể nàng vô thức mềm nhũn, thật giống như một con mèo nhỏ, nhu thuận rúc vào trong ngực hắn.
37 Ngày Trần Tử Di rời đi đã trở về phòng suy nghĩ một mình rất lâu.
Cho dù căm ghét Lạc Thần nhưng nàng cũng biết, đối với nàng, bây giờ việc quan trọng nhất không phải là đối phó Lạc Thần mà là các thế gia tiểu thư muốn tranh giành cùng nàng.
38 Sau khi năm tỳ nữ bị phạt hỏa hình, không ai trong Nhiễm phủ còn dám đề cập đến Trần Tử Di, đồng thời cũng ít chú ý tới hôn sự của Nhiễm Chi Thần hơn.
39 Thời này, hiệp khách có rất nhiều, nhưng phần lớn đều xuất thân từ quý tộc suy tàn. Nguyên nhân rất đơn giản, dân nghèo ngay cả ăn mặc cũng là vấn đề, đương nhiên không có mấy người có thể sinh ra cái gì lòng nghĩa khí.
40 Ban đêm, Nhiễm Chi Thần tắm rửa xong, trở về phòng thì thấy Lạc Thần nửa người đã tựa vào giường, nhắm mắt ngủ trước.
Hắn nhìn mái tóc còn ướt của mình một chút, khẽ thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ.