81 Hạnh phúc càng ngày càng dài, Bắc Cung Mộ Duệ bắt đầu sợ sẽ mất đi cảm giác vừa nảy mầm này. Mỗi lần Bắc Cung Mộ Duệ nhìn thấy Yểu Ương Từ cười, đều cảm thấy nếu có thể giữ nó bên người cả đời là chuyện hạnh phúc nhất thế gian này.
82 Không biết vì sao, khi Yểu Ương Từ nhìn thấy khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ hiện lên nụ cười quỷ dị ngày càng sâu kia, một loại linh cảm xấu bắt đầu tràn ngập toàn thân, hàn băng bắt đầu xâm nhập vào thân hình nhỏ nhắn tinh xảo.
83
84 Rất nhiều năm trước kia, Blair nhớ hắn gặp một người cùng lập khế ước, hắn nhớ, nàng cũng có khuôn mặt như Mạt Ương bây giờ, tuyệt sắc khuynh thành, tao nhã vô song, hắn cho là nàng cũng không khác gì những người cùng lập khế ước trước kia, nhưng mà, Blair không ngờ là, nàng lại trở thành nét bút hỏng lớn nhất trong kiếp sống ác ma của hắn, cuối cùng, ngoài khế ước của hai người, làm hắn trở thành trò cười trong giới ác ma.
85 Nguyệt Thập Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiền não của nàng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Vì sao không hỏi lòng em, tha thứ cho hắn em sẽ vui, hay là không tha thứ cho hắn em sẽ vui? Nếu tha thứ cho hắn em sẽ vui thì hãy tha thứ đi, nếu hận hắn em sẽ vui vậy thì hãy hận hắn.
86 Đời nàng ngay cả sống cũng là xa xỉ, nào có tư cách đi nói chuyện tương lai với người khác. Vì báo thù, tất cả hy sinh và từ bỏ, nàng đều không được chùn bước.
87
88 Không biết vì sao, khi bạn không muốn xảy ra một chuyện, thì chuyện bạn sợ kia sẽ xảy ra. Đây là sự lừa gạt của tạo hóa. Hắn coi con người là quân cờ mà chơi.
89 Trong mắt khẽ hiện lên một chút đau thương lạnh giá, Tiểu Từ khẽ cúi đầu, thì thào tự nói, đã đến lúc nên gặp lại sao?Nhưng mà, còn chưa đến lúc…. Blair ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Lúc trước tôi nói rồi, chuyện tạo hóa thích làm nhất, đó là ép người đi làm chuyện không muốn làm.
90 Tiểu Từ ngẩng đầu khiếp sợ nhìn hắn, trong nháy mắt như thế, nàng đột nhiên cảm thấy người đàn ông này căn bản biết nàng là ai, cố ý đưa nàng đến đây, cố ý để nàng chịu nhục nhã lớn nhất!Thì ra, đây là mục đích lớn nhất của hắn……Đưa nàng đến Đan Mạch, đưa nàng vào nơi chịu sỉ nhục, sau đó dùng cách như thế nói cho nàng, hắn căn bản không phải đến để làm việc, mà là đến để đính hôn!Hơn nữa em gái nàng Diane lại là vị hôn thê đính hôn của hắn!Người nàng phải gọi là mẹ tương lai!Mặt Tiểu Từ tái đi, nhìn chằm chằm hắn, tiếp theo, rất nhanh bỗng lóe lên nụ cười rực rỡ, cười đến cong hai mắt lên như ánh trăng, “Tiểu Từ chúc mừng cha.
91
92 Trong căn phòng xa hoa nhất ở tầng cao nhất của biệt thự, Bắc Cung thiếu gia đứng trước một cửa sổ lớn, thần sắc phức tạp nhìn ngoài cửa sổ cách đó không xa, truyền đến từng đợt sóng biển, ánh sáng đủ màu rơi trên mặt nước biển rộng.
93 Nói xong liền cầm lấy chén sứ xinh đẹp kia ngửa đầu uống vài hớp, sau khi thông cổ xong, mới hài lòng buông ra “Tây nghi trượng, trà do ngài pha uống ngon thật.
94 Lam cung. Trong hoàng thất Đan Mạch, nhìn từ xa, tựa như một tòa thành nguy nga trong thế giới cổ tích rộng lớn. Yến hội do vua Đan Mạch cử hành, tất nhiên là xa hoa truỵ lạc, phồn hoa như gấm, thảm đỏ dài trả từ cửa thành đến cửa yến hội.
95
96 Andrew Mặc Sinh vừa rời khỏi Bắc Cung Mộ Duệ, bước đi còn có chút lảo đảo đi đến trước. Đi đến thẳng chỗ Andrew Diane đang khổ sở ra khỏi sàn nhảy, cầm lấy tay nàng đi đến một bên, nét mặt hai người đều vô cùng khẩn trương, thậm chí có chút cảm giác có tật giật mình.
97 Trong đôi mắt tràn ra ánh lửa, khóe miệng Bắc Cung Tiểu Từ mỉm cười, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Andrew Diane và Bắc Cung Mộ Duệ trong vũ điệu Tăng-gô.
98 Tất cả mọi người nhìn lại theo hướng tiếng nói, nhìn thấy một nghi trượng mặc áo măng tô trắng xen đen, một chàng trai tóc dài buộc lên cẩn thận từ từ đi vào, đến trước mặt Bắc Cung Mộ Duệ, xoay người cung kính nói: “Chủ nhân tôn kính, Tây Li Dạ đến đón ngài về biệt thự.
99
100 Đúng là Bắc Cung Mộ Duệ!Một màn này, Bắc Cung Tiểu Từ thật sự rất cảm động, từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Nàng không muốn khóc, khóc lúc trước đều là đóng kịch cho Diane nhìn, không muốn để Diane nhận ra điều gì, nàng biết Diane cố ý thử nàng.