61 A
nh lại nói: “Cô thử nghĩ xem, sau này khi cô bắt đầu kiện tụng thì ở chỗ này sẽ rất tiện, hơn nữa bên ngoài khu này cũng có người trông chừng, Yến Tùng Nam sẽ không thể tùy tiện xông vào đây đâu.
62 "C
hẳng có gì khó xử hết, miệng mọc trên người người ta, thanh giả tự thanh, Yến Tùng Nam còn dám trùng hôn thì sao tôi phải sợ chứ? Hơn nữa căn nhà này là của anh thuê, tại sao anh không thể dọn vào ở được?"
Lời lúc nãy của Du Dực càng khiến Nhiếp Thu Sính tin tưởng hơn vào nhân phẩm con người của anh.
63 T
hanh Ti là một đứa trẻ, nghĩ gì sẽ nói đó, nhưng lời của cô bé lại khiến Nhiếp Tu Sính cảm thấy bối rối, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, cô lập tức bịt miệng Thanh Ti lại, quỳ xuống mặt cô vé nghiêm túc nói: “Thanh Ti, những lời này không được nói lung túng nhé, biết chưa con?”
Thanh Ti ngơ ngác, kéo tay Nhiếp Thu Sính ra và hỏi: “Mẹ ơi sao vậy? Tại sao không thể nói?”
Nhiếp Thu Sính biết lời của Thanh Ti có nghĩa gì, cô bé rất thích người như Du Dực, bởi vì anh thật sự rất tốt, rất ưu tú, đủ để khiến người khác tin tưởng, dựa dẫm, xứng đáng được người khác yêu mến.
64 T
hật ra anh chỉ muốn cô biết anh cũng là một người bình thường, sống một cuộc đời cũng rất bình thường giống như cô vậy, còn những thứ khác, anh thật sự không muốn nghĩ quá nhiều.
65 T
uy Du Dực không phái người theo dõi Yến Tùng Nam, cũng chẳng gắn thiết bị theo dõi gì trên người hắn, như anh biết chắn chắn hắn ta đang ở đâu.
Loại đàn ông giống như Yến Tùng Nam chỉ sợ người khác không biết hắn có tiền, nếu ở nhất định sẽ chọn khách sạn đắt đỏ nhất huyện thành để dừng chân.
66 N
hưng nghe kỹ thì bên ngoài không hề có chút tiếng gió nào.
Tiếng cốc cốc chói tai lại vang lên. Yến Tùng Nam bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nổi hết da gà.
67 S
ự kinh khủng khiến cả người hắn dựng hết lông tơ, sự bất an trong lòng cũng đạt đến đỉnh điểm.
Du Dực đã từng tiếp nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp, có thể dễ dàng khống chế giọng nói, ít ra khi nghe sẽ không thấy giống giọng thật của anh.
68 Du Dực cười ha ha: “Ôi, xem ra mày cũng rất quý cái chân thứ ba của mày đó chứ, hay chọn nó nhé, thấy sao nào?”
“Đại ca, đại ca… xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi đi.
69 Lời của Du Dực khiến cho Yến Tùng Nam cảm thấy lạnh hết sống lưng, có người muốn hại hắn, xem ra tám chín phần là người của nhà họ Diệp, nhất định là bọn họ không ưa hắn nên mới nhân lúc hắn không ở Lạc Thành rồi tìm người xử lý hắn.
70 Đến lúc đó, dưới sự chỉ trỏ của nhiều người, sự khuất nhục trong lòng Yến Tùng Nam sẽ biết thành nỗi thù hận mãnh liệt. Sự hận thù đó sẽ dẫn lối hắn đi báo thù nhà họ Diệp.
71 Một lúc sau, hơi thở đều trở lại, ngoài trời đã sáng, Du Dực đột nhiên cười khì, không ngờ đời anh cũng làm chuyện thế này.
Người khác biết đến anh là một Du Dực lạnh lùng, cao quý, không gần nữ sắc, cuộc sống đạm bạc còn hơn sư thầy tịnh tu trong chùa, với lại anh cũng cảm thấy bản thân mình không cần để ý đến nữ sắc, dù sao thì cũng bao năm rồi, phụ nữ lượn lờ bên anh không phải ít, thế nhưng anh chưa thấy có nữ nhân nào có thể làm anh rung động.
72 Có anh ở bên, sẽ không để cô quay lại cuộc sống trước kia.
“Đúng rồi, bữa sáng muốn ăn gì, tôi đi làm cho. ” Sau một đêm nghỉ ngơi, sự mệt mỏi trên người Nhiếp Thu Sính vơi đi, khí sắc đã tốt hơn, khi nói chuyện, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
73 Cho đến một ngày, khi mà cô phát hiện cuộc sống không thể thiếu anh, như vậy anh đã thành công rồi.
Nhiếp Thu Sính có chút không biết làm thế nào: “Anh không thể như vậy được.
74 Vào lúc 6 giờ hơn sáng sớm nay, hắn được một người bán dưa leo phát hiện, lúc ấy, hắn chỉ còn nửa mạng sống, lõa lồ toàn thân, tay chân bị cột bởi những mảnh vải xé ra từ ga giường, trong miệng còn ngậm miếng vải, còn phần thân dưới thì không còn gì để nhìn nữa.
75 Sợi dây thắt trên cái ấy của Yến Tùng Nam cuối cùng cũng được gỡ ra, nhưng nó đã bị nhuộm đỏ màu máu.
Các bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, một người trong đó điều chỉnh lại giọng, nói với Yến Tùng Nam lúc này mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẫy nằm trên giường: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cẩn thận, thế nhưng.
76 M
ạng còn sắp giữ không được, ai còn tâm trí đâu mà lo Nhiếp Thu Sính chứ.
Yến Như Kha cẩn trọng hỏi: “Vậy… Trong thành, anh xem nhà họ Diệp thì …”
Nó vừa nhắc đến nhà họ Diệp, nét mặt Yến Tùng Nam lập tức trở nên u ám.
77 Lời như thế, đương nhiên Du Dực không dám nói ra lúc này. Anh thừa biết Nhiếp Thu Sính là người thế nào, biết rằng không được quá đáng, phải từng chút một chiếm lấy trái tim cô.
78 Vi thế, khi gặp Nhiếp Thu Sính, anh ta thấy vô cùng có lỗi.
Mặt Nhiếp Thu Sinh trắng bệch, cô tính nói mong luật sư Lý hãy giúp cô, nhưng lại không nói nên lời.
79 Du Dực chưa từng cảm thấy rõ ràng như vậy. Lúc trước, mọi nhiệm vụ anh làm đều là tuân thủ chỉ thị từ cấp trên, trong nhiệm vụ không thể có chút tư tình nào.
80 Diệp Linh Chi nhấc điện thoại bàn lên: “Giờ con gọi điện cho anh ta, con sẽ bắt anh ta về ngay trong hôm nay. ”
Một lúc sau, điện thoại đã liên lạc được.