21 Cùng Tần Tử Kiêu đi ra khỏi cửa lớn nhà hàng Tây, An Tiểu Ngu vội vã lấy tay ra.
Trong nháy mắt đó, Tần Tử Kiêu không khỏi cảm giác có chút mất mác.
22 An Tiểu Ngu về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đe âu phục áo khoác cùng áo sơ mi trong tủ áo lấy ra, muốn ném vào thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
23 An Tiểu Ngu còn chưa nghĩ ra nên tìm được từ ngữ nào để trả lời, Thẩm Ngự Phong lại nói tiếp: "Thoạt nhìn tươi mới lại tươi ngon mọng nước, mùi vị chắc không tệ!"
Vừa dứt lời, anh bỗng nhiên kéo tay của An Tiểu Ngu, đem dưa leo trong tay cô đưa đến bên miệng, một ngụm cắn xuống.
24 "Ai mà thèm ôm quần áo của anh ngủ! Tôi vốn dĩ là muốn ném vào thùng rác! Chỉ là còn chưa ném, thì anh đã đến. Đúng lúc, một lát ăn xong thì đem quần áo của anh mang đi!"
Quả nhiên, mỗi lần gặp phải Thẩm Ngự Phong đều không chuyện tốt!
An Tiểu Ngu hầm hừ xoay người đem quần áo của anh ôm lên, tùy tiện mà hướng trong ngực anh nhét vào.
25 Thẩm Ngự Phong nói xong, trực tiếp đi phòng vệ sinh rửa tay một cái, sau đó ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn mì.
An Tiểu Ngu cứng người ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của Thẩm Ngự Phong, có chút sững sờ.
26 Cúp điện thoại, An Tiểu Ngu liếc Thẩm Ngự Phong một cái.
“Tôi có chuyện, cần phải đi một chuyến. ”
“Chuyện gì?” Thẩm Ngự Phong rất bình tĩnh mà hỏi.
27 "Kéo tôi!"
Sở Mộ Thành nói, nâng lên một cánh tay.
An Tiểu Ngu thấy thế, có chút bất đắc dĩ.
Tên này, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có sao? Bỏ đi, không thể cùng người uống say vậy tính toán, cho nên, cô tiến lên một bước, chuẩn bị kéo anh.
28 An Tiểu Ngu triệt để ngây dại.
Bởi vì kinh ngạc quá độ, trong đầu của cô một mảnh trống rỗng, thậm chí. . . . . . . Không biết nên phản ứng ra sao.
29 Trên đường đi, An Tiểu Ngu không có nói chuyện, Thẩm Ngự Phong cũng không lên tiếng, không khí trong xe yên tĩnh, khiến người không cách nào thở.
An Tiểu Ngu toàn thân không được tự nhiên, như ngồi bàn chông.
30 Lời của Sở Mộ San câu câu chữ chữ mang theo trào phúng, An Tiểu Ngu vừa muốn phản kích, nhưng nghe thấy tiếng cửa xe phía sau mở ra.
Vừa nghiêng đầu, phát hiện Thẩm Ngự Phong đã xuống xe, bước chân bước ưu nhã, thản nhiên đi đến bên cạnh cô, trực tiếp đem áo khoác cởi xuống khoác ở trên người cô, sau đó ôm bả vai của cô.