1 Conan đó là tên của một cuốn truyện tranh mà tôi thích nhất. Tôi thích nhân vật conan. Thường thì con người ta ai cũng có lý do để thích một cái gì đó, nhưng còn tôi thì k.
2 Vài ngày sau. . . -Gia An, em có thể giúp chị mang cái bưu phẩm này đến trường đại học kinh tế được k? Cái thằng em chị nó để quên ở đây, mà hôm nay nó lại có thuyết trình.
3 Hôm nay k biết là ngày gì mà chị Ngọc cứ quýn lên bảo tôi là phải chuẩn bị một bàn VIP ột vị khách đặc biệt nào đó, nghe nói là bạn gái của thằng nhóc Đăng Khoa.
4 Ơ, con nhỏ này bị gì thế. Giờ phải làm sao đây? Có nên đưa cô ấy vào bệnh viện k, mà vào đó biết người thân của cô ta là ai mà tìm. Bây giờ con nhỏ này lại bất tỉnh thế này, nên tôi quyết định đưa cô ấy về nhà.
5 Ở Icy. . . -(Châu) Đăng Khoa! em đọc báo hôm nay chưa?-Chưa, mà có tin gì về chị họ của Bảo Lâm hả chị-K phải về cô ấy mà là về cái tên giám đốc phụ bạc kia-Về hắn ta hả! Chắc là khóc lóc vang xin khán giả tha thứ cho hắn chứ gì-K phải, công tuy DIG của hắn phá sản rồi-Cái gì! Em nghe nói công tuy đó phát triển lắm, đứng hàng đầu về thời trang ở vn mà-Uhm, thì chị cũng nghe vậy, nhưng người mù cũng biết là vì sao lại phá sản mà.
6 Kể từ hôm đó, tôi đã trở thành thầy giáo dậy nấu ăn của cô ta. Tôi chỉ cô ấy nấu ăn k phải vì tôi muốn giúp con nhỏ đó, đơn giản là tôi k muốn mỗi ngày lại cứ ăn một mặm, hai ngọt, ba đắng.
7 Tối hôm đó cũng khoảng 11 giờ thì phải. Tôi và con nhỏ đó đang ngủ say thì dt tôi keo. Coi lại số thì biết đó là Bảo Lâm. -Alo-(Bảo Lâm vừa nói vừa khóc) Anh An! cứu em-Em sao vậy? Đừng khóc, có chuyện gì nói anh nghe-Ba em giam lỏng em ở nhà, k cho em được gặp anh-Nhưng vì sao chứ?-Vì em nói với ba là em yêu anh, em muốn được ở bên anh, nhưng ba k chấp nhận nên giam k cho em ra ngoài.
8 Hồi nảy con nhỏ đó dt nói là chút nữa sẽ mua đồ ăn trưa mang đến tiệm cho tôi và còn bảo là nói với mấy người khác đợi ăn chung luôn. Chị Ngọc, Châu và thằng nhóc Đăng Khoa nghe có Kin đến là thích lắm, họ mến cô ta lắm.
9 Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đây mà đã đến ngày chúng tôi phải đi thử áo cưới. . . Bảo Nghi kêu tôi nhờ thằng nhóc Đăng Khoa làm rể phụ còn về phần cô dâu phụ thì cô ấy sẽ lo.
10 Mặt trời vừa mọc là tôi đã theo ba đến công tuy. Khi chúng tôi vừa bước vào phòng hợp là đã có rất nhiều người ngồi đợi sẵng, trong đó có cả ba của Bảo Lâm.
11 Mới đây mà tôi đã vào công tuy làm được một tháng. Mỗi ngày tôi đều đến và tan sở như mỗi người, nhưng thật chất ra thì tôi chỉ đến để che mắt mà thôi.
12 Ở công ty. . . -(BL) Anh có biết hôm nay là ngày gì k? -Ngày gì em?-Cả sinh nhật của em anh cũng k biết sao! (Vẻ mặt Bảo Lâm thoáng buồn)-Sinh nhật hả em!-Uhm-Vậy thì.
13 Bình minh tỏ sáng một bầu trời. . . -Gia An!-(Tôi mở mắt ra nhìn Bảo Nghi) Uhm-Dậy mau đi, 7h rồi đó-Sao em dậy sớm thế?-Không ngủ được. Hôm nay là ngày quan trọng của anh mà-Anh thuyết trình chứ đâu phải em-Thì người ta lo lắng-Sợ bị cấm cung và k được gặp Hiền Quân sao-Giờ này còn nói chuyện đó làm gì.
14 Một tuần lễ sau. . . Tôi, Bảo Nghi, Bảo Lâm, và Đăng Khoa cùng nhau đi Nha Trang. Vì Đăng Khoa vẫn k biết gì về mối quan hệ giữa tôi và Bảo Lâm, nên cả hai vẫn phải tiếp nối vở kịch chồng hờ vợ tạm.
15 Chúng tôi đi Nha Trang về cũng đã được hơn hai tuần, và cũng đã ngần ấy thời gian tôi k gặp Bảo Nghi. Mặc dù là chúng tôi ở chung một nhà, sống chung một phòng nhưng cũng không hề có cơ hội để nói chuyện với nhau.
16 Hôm nay là một ngày trọng đại của tất cả thành viên của the blue. Có thể nói đây là biến cố lớn nhất từ khi thành lập công ty. Và đêm qua là một đêm mất ngủ của khá nhiều người.
17 Hotel…-(Hiền Quân) Tại sao ông lại không nói trước cho tôi biết về thân phận của cậu ta? Thật sự ông đang muốn làm gì?-(Ông Robert) Muốn cậu Kinglee trở thành The King of Netherland -Tôi không hiểu?-Rồi cậu sẽ hiểu thôi.
18 Mặc dù là ba Bảo Nghi đã biết chuyện và chấp nhận cho chúng tôi, nhưng tôi hiểu ba của mình sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua chuyện này. Có thể nói đây là lần đầu tiên mà ông ấy phải chịu sự sỉ nhục như thế.
19 Phim trường…-(Chị quản lý) Bảo Nghi! Có người muốn gặp em. -Ai vậy chị?-Chỉ cũng không rõ nữa, người đó che kính mặt mũi nên chị không nhìn ra được là ai hết.
20 Bệnh viện…-(Bảo Lâm) Bệnh nhân thế nào rồi bác sỹ?-(Bác sỹ) Cậu thanh niên bị trúng đạn ở chân thì đã không sao. Chỉ cần nằm điều trị một thời gian ngắn sẽ có thể đi lại bình thường.