41 "Cậu còn nhớ rõ chuyện lúc chúng ta mới quen không?" Miêu Miêu siết chặt khăn trong tay, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Tôi gật đầu, đương nhiên tôi nhớ rõ.
42 Sắp tới lúc đại học N khai giảng, trường học của Miêu Miêu cũng đã liên lạc rồi, tôi tiễn cô ấy đi ở sân bay.
Sau khi ở phòng bệnh của Đào Ý Đường quan sát vài ngày, xác định không còn gì đáng ngại, tôi đón Miêu Miêu về nhà chăm sóc.
43 BY KÚN LAZY ON15/10/2015 VƯỜN GAI
Chương 43. Áp phích
Edit: Ốc
Felix biết ai gọi tới nhưng anh không hỏi câu nào.
Cho đến khi Nhiếp Văn Hàm trở về cùng ăn cơm tối.
44 Cho dù tôi là người ít hứng thú với tin tức giải trí nhưng cũng biết rõ âm nhạc Vạn Hoàng.
Vạn Hoàng đã có lịch sử mấy chục năm. Ban đầu chỉ là một trung tâm bán vé concert của Pháp, sau này lại thâu tóm một công ty đĩa nhạc sau đó bắt đầu bước chân vào chế tác âm nhạc.
45 Bởi vì tối qua gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương nên ngủ không được ngon giấc, hôm nay tinh thần không được tốt, trời vừa tối tôi đã trở lại ký túc xá để bổ sung giấc ngủ.
46 "Anh thích không bằng em thích. Bất mãn của anh thành toàn mỹ mãn của em. . . "
Sáng sớm, có tiếng nhạc quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.
Tôi nhắm mắt lại, sờ điện thoại ở bên gối, bấm nút nghe, tiếng nhạc dừng lại, tôi để điện thoại đến bên tai, giọng nói không rõ ràng: "Alo?"
"Tô Tô! Cậu đang ở đâu vậy? Bọn mình đều đang chờ cậu!" Tiếng kêu vội vàng của Tiểu Đinh truyền tới.
47 BY KÚN LAZY ON16/10/2015 VƯỜN GAI
Chương 47. Đánh dấu
Edit: Ốc
Tôi cắn răng: "Anh nói cái gì?"
Xác thực tôi đã nói với Nhiếp Duy Dương là ở đây chỉ có bạn học của tôi.
48 BY KÚN LAZY ON16/10/2015 VƯỜN GAI
Chương 48. Tra tấn
Edit: Ốc
Trong câu chuyện xưa, cuối cùng hoàng tử và công chúa cũng sống hạnh phúc cùng nhau.
49 Lần đầu tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương hiện ra vẻ mặt giận dữ như thế. Khí chất thanh thản ưu nhã ngày thường không còn sót lại chút gì, cặp lông mi xấu xa không còn khẽ nhíu mà là vặn chặt lại, khóe miệng mím thành hình dạng sắc bén, lửa giận trong đôi mắt đen gần như muốn bắn ra.
50 Anh đè tôi lên giường trong phòng, vẻ mặt vẫn không thay đổi như trước.
Ban đầu tôi còn cố gắng trong khe ở giữa môi lưỡi tìm cơ hội giải thích cho anh, trấn an anh.
51 Đi về phía trước chưa được hai bước, lại một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đi cùng một hướng trên con đường không tính là rộng rãi.
Thật sự bên kia xảy ra tai nạn giao thông? Tôi dừng bước, bắt đầu căng thẳng.
52 Nhiếp Duy Dương đi pha nước ấm thay quần áo ướt, tôi đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Mở tủ lạnh ra đã thấy thức ăn được bọc ni lon đặt trong khay, a, nhìn ở trên còn rất tinh sảo, là đồ được tặng à? Không có chuyện đột nhiên tài nấu nướng của Nhiếp Duy Dương tốt như vậy.
53 Cảm giác khác thường và ý nghĩ mơ hồ trong đầu này, tôi vẫn không tìm được đáp án của vấn đề, vậy mà bởi vì cảnh trong mơ mà được giải đáp.
Đúng vậy, tôi một mực kiên trì tin tưởng ở bên anh chỉ có kết cục đau khổ, tôi vẫn cho là rời đi mới là cách làm lý trí nhất.
54 Thậm chí ngay cả nội y cũng có.
Hôm qua quần áo bị Nhiếp Duy Dương xé rách, hôm nay phải ra khỏi nhà, anh mở tủ quần áo ra chỉ vào vài bộ quần áo để cho tôi chọn.
55 Dường như cô gái tóc quăn màu đỏ biết Nhiếp Duy Dương, chắc là bạn học? Cô ta nghiêng người nói chuyện với Nhiếp Duy Dương, cười tươi như hoa, mái tóc quăn màu đỏ rượu thật dài rủ xuống trên vai anh.
56 BY KÚN LAZY ON18/10/2015 VƯỜN GAI
Chương 56: Nghi ngờ
Editor: nhuandong
Trong nhà hàng, Bình Bình vội đến vội đi không chút chú ý đến chúng tôi, đợi cho đến khi chúng tôi rời khỏi, trong tiệm cũng hơi nhàn rỗi một chút, cô ấy tiễn tôi ra cửa.
57 Đợi khoảng một giờ chocolate mới làm lạnh xong, tôi không nhìn qua quán cà phê nữa, không biết bọn họ đã đi chưa.
Một tay mang theo hộp chocolate, một tay xách túi áo lông trở về.
58 Tôi không biết mình lại nhanh chóng quen thuộc thân thể của một người đến thế, mà lại quen thuộc đến mức như từ khi ra đời tôi đã ở bên cạnh anh.
Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau.
59 Cuối tháng tư, Nhiếp Duy Dương nói cho tôi biết sau khi kết thúc buổi diễn độc tấu của Mặc Hoàng tại học viện âm nhạc hoàng gia sẽ về nước.
"Tổ chức ở học viện ạ?" Tôi nói: "Có muốn em đi cổ vũ cho anh không?"
"Không cần đâu.
60 Tôi như được rửa sạch từ trong ra ngoài vậy trong chuyến đi này vậy. Tây Tạng là một nơi có linh tính, giống như một khúc hát, trong lúc này thật sự có thể rửa sạch lòng của bạn, thức tỉnh linh hồn bạn tỉnh lại.