1 Trong gió phảng phất hương mùa xuân, êm đềm, thanh khiết. Trên đồng cỏ hoang vu, hoa oải hương nở tím ngắt, một cô gái đang thong thả bước đi. Những bước chân trần nhẹ bẫng, thân thể nàng cũng hoàn toàn không một mảnh vải che đậy, ánh trăng bàng bạc tỏa chiếu trên làn da trắng ngần, tôn lên từng đường nét mềm mại, thanh tao.
2 “Trời đã mưa suốt mấy hôm nay rồi, thời tiết sao lạ vậy?” - Xương Uy lẩm nhẩm. “Nhưng em thích mưa. ” - Thiên Nhi nũng nịu nói. Hai người đang dạo bước trên con phố ẩm thực Nhật Bản.
3 Mưa vẫn rơi rả rích. Bóng đêm lan tỏa. Những làn hơi lạnh phảng phất không trung… Khu biệt thự của chủ tịch tập đoàn MFJ. Trong một căn phòng rộng và vô cùng sang trọng, trên chiếc giường công chúa, Thiên Nhi đang nằm duỗi thẳng, mảnh chăn mỏng đắp ngang người, chiếc túi hạ nhiệt đắp trên trán, cô đang thấy khó chịu kinh khủng.
4 Mưa rơi không ngớt. Tiếng mưa buồn thê thảm. Phía Tây Nam thành phố là một khu đô thị bỏ hoang, thường được gọi là tiểu thành phố chết! Những tòa cao ốc tối đen, những con đường vắng lặng u ám.
5 Nàng ngước nhìn lên bầu trời, chỉ thấy muôn trùng những hạt mưa. Con sư tử tuyết đã dừng lại, sau khi đưa nàng vượt qua đồng cỏ mênh mông, rồi vượt qua một khu rừng rậm rạp.
6 “Mưa… cảm giác như không bao giờ tạnh. ” - Giọng Xương Uy trầm mặc - “Lẽ nào đây là một điềm báo… sắp có một trận đại hồng thủy?” “Cái gì?” - Thiên Hà cau mày hỏi.
7 Mưa rơi lách tách trên sàn gạch. Chiếc xe hơi vừa dừng lại, Thiên Hà đã đạp tung cửa xe lao ra ngoài, rồi anh chạy như bay vào nhà. Gặp bà quản gia ở đại sảnh, anh hỏi dồn dập: “Sao rồi? Bé Nhi sao rồi?” Bà quản gia tủm tỉm cười: “Cậu chủ đừng lo.
8 Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi. Xuyên Sơn bước vội vào nhà, trên tay anh vẫn đang bế Huệ Nha. Rồi anh cẩn trọng đặt nàng xuống chiếc ghế sô pha phòng khách.
9 Mưa rơi dầm dề, buồn thảm. Chiếc mô tô siêu phân khối như một mũi tên lửa lao đi vun vút trên đường. Người cầm lái đương nhiên là Y Tuyết rồi, còn Xương Uy ngồi phía sau đang dựa đầu vào lưng cô mà ngủ ngon lành.
10 Ánh mắt Xuyên Sơn như bất động, nhưng trong lồng ngực, trái tim anh đang đập rất nhanh. Huệ Nha đã thay bộ váy áo của Hiên Hạ, giờ trông nàng như một nàng công chúa bước ra từ tiên truyện.
11 Huệ Nha liếc nhìn về phía đó, chỉ trong một giây, rồi nàng lại tập trung vào bông Thủy Hồng Lan. Xuyên Sơn miễn cưỡng đứng lên, anh cau mày nói với kẻ phá đám kia: “Hainiido, cậu thôi cái kiểu đạp cửa mỗi khi đến nhà tớ đi được không!” * Hainiido: Đội trưởng đội bóng của Xuyên Sơn.
12 Đại học tổng hợp Illen, một trong những trường đại học danh giá bậc nhất quốc gia, nơi mọi sinh viên đều ao ước được theo học. Trong thư viện, Xương Uy và Thiên Nhi đang ngồi bên nhau xem chung một cuốn sách.
13 Ra khỏi thư viện, Thiên Nhi phụng phịu: “Xương Uy, anh bóp cổ tay em đau quá… Xương Uy bấy giờ mới thả tay Thiên Nhi ra: “Hừ, cô làm tôi xấu mặt quá. ” Thiên Nhi liền cãi: “Sao chứ! Người xấu mặt phải là cái con đó chứ!” Xương Uy lườm: “Cô không thể cư xử đàng hoàng hơn một chút à? Đâu cần phải làm ầm lên như thế.
14 Mưa. Hay là nước mắt của trời mây? Khung cảnh thị trấn Minija điêu tàn chết chóc. Những ngôi nhà đều đã sụp đổ, những cây cổ thụ trơ trụi cành lá, những xác người cháy đen la liệt trên đường phố.
15 “A a a a a!!!!!” “Huệ Nha! Huệ Nha!” Xuyên Sơn cố gắng lay gọi Huệ Nha, nàng đang trong cơn mê man. “Tỉnh dậy đi, Huệ Nha! Huệ Nha!”Àooo! Hainiido hắt một cốc nước lạnh vào mặt Huệ Nha.
16 Chiếc Nagii màu bạc lướt êm ru ra khỏi cổng trường đại học Illen, trầm mình vào màn mưa. Quả không hổ danh là một chiếc siêu xe tân kì nhất thế giới hiện nay, từ màu sơn đến thiết kế đều toát lên vẻ sang trọng, tinh tế.
17 “Thì ra là anh à?” - Xương Uy cười nhạt. Thiên Nhi cũng đã nhận ra người đó, cô bước ra khỏi xe, giận dữ nói: “Thiên Hà, sao anh lại đâm vào xe bọn tôi!” Thiên Hà trong bộ vest đen lịch lãm, tay anh bật lên một chiếc ô màu đen, miệng cười rạng rỡ: “Ồ không ngờ lại gặp hai đứa ở đây.
18 Hiên Hạ cởi ra chiếc váy y tá, rồi mặc vào một bộ váy ngắn màu trắng đơn giản, nhã nhặn. Nhìn ra khung cửa kính nhòa nước mưa, lòng cô như có lửa đốt, không yên.
19 “A ha ha…” - Hiên Hạ che miệng cười. Trong bức tranh của Huệ Nha chẳng hề có người, nhà cửa hay cây cối mà chỉ có… những vệt mưa. Nhưng Hiên Hạ cũng phải công nhận là Huệ Nha vẽ mưa rất sống động, cứ như là cô đang được nhìn mưa rơi qua một ô cửa sổ vậy.
20 Đại tây dương. Những con sóng mênh mông chìm trong màn mưa dày đặc. Lênh đênh trên vùng biển hoang liêu này là một con thuyền đánh cá cũ kĩ, tàn tạ. Trên thuyền chỉ có một thuyền trưởng và 3 thuyền viên, họ đều là người châu Á.
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47