21 Đêm xuống, thành phố ngập chìm trong màu sắc lung linh huyền ảo. Những cơn gió man mác nhè nhẹ thổi, đùa nghịch trên mái tóc dài bồng bềnh của An Vi Di.
22 Sáng hôm sau, An Vi Di thức dậy, vị trí bên cạnh đã không còn ai, nhưng hơi ấm cùng mùi hương nam tính nhàn nhạt vẫn còn vương vấn đâu đây.
Cô có chút tiếc nuối mà khịt khịt cái mũi.
23 Ngày hôm đó, Lưu Minh đưa An Vi Di đi chơi rất nhiều nơi, ăn các món ngon khiến cô vô cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc đã hết ngày, trời chiều dần ngả về đêm, những ánh đèn lung linh huyền ảo rực rỡ trên hè phố.
24 "Chú Lưu Manh, cảm ơn chú đã đưa tôi trở về"
An Vi Di cười khúc khích nhìn Lưu Minh, ánh mắt sáng ngời như những vì sao lung linh mờ ảo.
Cả ngày đi chơi, hiện tại cô cũng cảm thấy thật mệt mỏi!
"Di Di, em sống ở đây sao? "
Lưu Minh nhíu mày nhìn cánh cổng đang đóng chặt, trong mắt hiện lên tia sát khí nồng đậm.
25 Một ngày hai mươi tư giờ cứ thế trôi qua, hôm nay vừa đến, ngày mai đã chuẩn bị thay thế ngày cũ.
An Vi Di vẫn lặng lẽ chờ đợi Lãnh Hàn Duật trở về với tư cách của một người em gái.