41 Chiếp chiếp chiếp…
Có thể nào thích hợp hơn nữa chứ…
Mặt Sở Dư bỗng đỏ ửng lên, cô dừng bước, cuối cùng cũng đã hiểu ý Cố Thần là gì rồi, nhưng sau đó Sở Dư lại mím môi ngại ngùng cười.
42 Gương mặt Sở Dư bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Cô quay đầu sang chỗ khác, đẩy tay cậu ra, “Cậu buông tôi ra trước đã. ”
…
Cố Thần ngơ ngác, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay của cậu, đầu lưỡi mềm mại chạm vào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác vừa ấm nóng vừa mềm mại kia.
43 “Ai giở trò lưu manh hả?”
“Là cậu đó. ” Hơi thở cậu phả vào cổ cô, khó chịu đáp, “Cậu còn không chịu thừa nhận ~”
Mấy người trong rạp chiếu phim chậm rãi rời đi, Sở Dư đẩy chàng trai đang bám người ra.
44 “Cám ơn quý khách!”
Nhân viên cửa hàng ân cần tiễn khách đến tận cửa, ánh mắt sáng rực vô cùng chân thành, cứ như thể đang nhìn hai vị tổ tông nhà mình.
45 Cậu cứ sợ cánh cửa bị đạp bay thẳng vào đầu mình.
Tiền Độ đang nằm trên sofa vội vã bật dậy, đờ đẫn nhìn người vừa bước vào.
Bóng đen kéo dài càng khiến cậu trở nên đáng sợ.
46 Cô bỗng dừng lại, đôi mắt cong lên, nhỏ nhẹ hỏi, “Nghe nói tôi bắt cậu phải mặc áo đôi hả?”
Cô cách cậu rất gần, giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm áp như lan như sương cứ phả lên mặt cậu.
47 Ánh mắt Tiểu Cố như đang sáng lấp lánh.
Sở Dư chỉ bảo cậu đeo, không được gỡ nó xuống, chứ cô không có nói nếu cậu làm theo thì sẽ tha thứ cho cậu.
48 —— Sao trên đời này lại có sinh vật gọi là anh vợ thế nhỉ?!!
Pháp Hải của Lôi Phong tháp* cũng chẳng có pháp lực cao thâm bằng anh!
(*Pháp Hải hòa thượng là nhân vật trong Bạch Xà truyện.
49 Sắc mặt anh Sở thoắt sa sầm.
Sở Dư cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, cô mở miệng nói, “Anh hai ~~, anh đến tìm em hả?”
Cô chột dạ nhìn anh, tựa như khi bé làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
50 Cố Thần bỗng dưng có dự cảm không tốt.
Có phải cậu đã bỏ qua điều gì không?
Cuối cùng, dự cảm của cậu đã trở thành sự thật.
Cố Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh vợ mình, rồi lại nhìn sang người vừa đến tiễn cậu thì mới nhớ ra mình đã bỏ qua chuyện gì.