1 "A. . . Không cần, anh là ai. . . "Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên.
2 Hàn Mộ, mày phải bình tĩnh, tỉnh táo lại. . . Hàn Mộ đi lung tung. Cô sợ người con trai xa lạ kia sẽ đuổi theo. Chỉ cần người con trai ấy đuổi theo, cô thật sự sẽ bị huỷ diệt mất!Hôm nay là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô.
3 Ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên hai thân thể đang nằm ở trên giướng, hiện lên hương vị ái muội. Đau. . . Giống như toàn thân bị ô tô nghiền nát, rốt cuộc cũng không thể tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn trên da thịt trắng nõn kia.
4 Hàn Mộ run run đẩy cửa ra. Vừa bước đến cửa, toàn thân cô vô lực, muốn té ngã trên mặt đất. "Về nhà , về nhà rồi. . . " Hàn Mộ thì thào tự nói, "Không có việc gì rồi.
5 Chu Tiêu Bằng dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Hàn Mộ. Trong lúc ngủ mơ Hàn Mộ ngủ không yên ổn, trong miệng có tiếng nói đứt quãng, "Tiểu Phong. . .
6 Trong tay bưng dĩa mì sợi nóng hỏi, nghe thấy mì sợ tỏa ra mùi thơm. Ánh mắt Hàn Mộ chua xót, nước mắt như chực chờ trào ra vành mắt. "Tiêu Mộ, làm sao vậy? Ăn nhanh khi còn nóng đi.
7 Công ty thiết kế quốc tế Ninh ThịVăn phòng Tổng Giám Đốc. "Mậu Tư Vân, cậu có ý tứ gì?" Hai tay Ninh Doãn Ngân thon dài chống lên bàn làm việc, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn trợ lý kiêm bạn tốt trước mặt.
8 Sân bay quốc tế thành phố A"Hỗn đãn. . . thật sự đáng chết!" Một tiểu cô nương khoảng 6 tuổi đứng ở đại sảnh sân bay. Áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh biển, một đôi giày da nhỏ bé trên người tiểu cô nương không lộ ra chút nào kỳ quái, ngược lại còn có một chút hương vị khác.
9 "Oa. . . " Không có dự liệu mông hướng về mặt đất "Thân mật tiếp xúc". Hàn Khuynh Thược chỉ cảm thấy bản thân mình như là rơi vào giữa tầng mây, giống một dạng thoải mái như bông.
10 "Hừ. . . " Hàn Khuynh Thược lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, khinh thường từ cái mũi cao thẳng hừ lạnh ra, "Mắc mớ gì tới ông?"Không biết sao lại thế này, trong lòng Hàn Khuynh Thược có chút tức giận kháng cự Ninh Doãn Tích.
11 Chung quanh dường như ổn định được một chút, yên ổn từ từ, rất nhanh đám người đều đã được trấn áp xuống. Mắt Hoàn Khuynh Thược nhìn một vòng xung quang, lông mày nhíu lại.
12 "Đau. . . " Lông mi Hàn Khuynh Thược khẽ run lên, một tiếng rên nhẹ theo đôi môi anh đào truyền ra. Từ từ mở mắt, một lúc sau thích ứng được với ánh sáng.
13 "Hừ. . . " Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng lướt nhìn Bạch Thanh Tinh mang theo tức giận, bóng lưng vội vàng rời đi. Thật sự là một phụ nữ nhàm chán. . . Một lúc sau, Hàn Khuynh Thược từ trên giường bước xuống, thoải mái đứng trên mặt đất.
14 "Tốt, Tôi phải đi. Xin chào!" Hàn Khuynh Thược chỉnh đốn quần áo của mình một lần nữa, tiêu sái hướng về Ninh Doãn Tích làm bộ dạng cúi đầu tạm biệt. "Con muốn đi đâu?" Giống như bị ánh sáng kích thích một dạng, Ninh Doãn Tích nhíu mày, đồng loạt bắt được cánh tay của Hàn Khuynh Thược.
15 Đêm, tịch mịch lại thần bí. Đèn trong phòng Hàn Khuynh Thược còn sáng. Lúc này, Hàn Khuynh Thược cuộn tròn ngồi trên giường, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn phía trước.
16 Là ông ta. . . Hàn Khuynh Thược có chút chấn kinh nhìn tấm hình trên màn hình kiaÔng ta tên là Ninh Doãn Tích sao?Hàn Khuynh Thược có nhiều hứng thú nhìn hình của Ninh Doãn Tích.
17 Hàn Khuynh Thược không khách khí ngồi trên bàn ăn, nhìn lướt qua các món ăn sáng kiểu Tây, bĩu môi, “Cái này có thể cho người ăn sao?”“Mày…” Bạch Thanh Tinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
18 Trong phòng tràn đầy bóng tối, không có một tia ánh sáng. Trong gương phản xạ một bóng dáng nhỏ mảnh lại mơ hồ. Đến gần, nhìn kỹ, lông mày, mắt to, sống mũi cao, miệng anh đào.
19 "Reng. . . ""Nói!" Ninh Doãn Tích nghe điện thoại, nghe giống như không chút để ý, một chữ cũng không có phân lượng nào. "Doãn Tích!" Một giọng nói vang lên bên kia điện thoại, "Cậu không phải nói tự mình đi đón máy bay sao? Không nói ình, cậu có gặp được Thiết kế sư HM không?""Mình.
20 Ninh Doãn Tích chấn kinh nhìn văn kiện trong tay. Tờ giấy trên cùng vẽ một cái chìa khóa màu vàng rực rỡ. Ninh Doãn Tích dụi dụi mắt, lại xác định, "Thật là chìa khóa vàng!" Nếu chìa khóa này không phải vẽ trên giấy, anh nhất định sẽ cho rằng chìa khóa ở ngay trước mặt mình.