61
62
Cái xoay người này cơ hồ là rút cạn sạch sức lực của Hàn Mộ, không còn so chuyện khó khăn trắc trở này!
“Mẹ!” Hàn Khuynh Thược kéo Hàn Mộ, cầm lòng bàn tay của mình, “Mẹ, Thược Thược ở đây!”
Mẹ của nó rất kiên cường và mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều.
63
64
Trong một khu nhà cũ kỹ, một tòa nhà lầu Trần Lập cổ xưa, mái ngói bằng gạch trong vô cùng yếu ớt.
Bậc cầu thang cũ kỹ.
"Ông ngoại!" Bàn tay nhỏ bé Hàn Khuynh Thược kéo bàn tay to lớn của Hàn Đào, ngọt ngào nhìn ông ta.
65
66
67
"Các người. . . "
Hướng Ngôn ngơ ngác nhìn ba người trước mắt.
Hàn Đào ra tù sao bà không biết? Cô gái này là ai, còn có đứa bé này?
"Sao?" Hàn Mộ cười có chút châm chọc, "Mới sáu năm, bà đã quên tôi sao?"
Hướng Ngôn lảo đảo, trong lòng rất bàng hoàng.
68
69
"Mẹ, trước hết để cho con chơi đùa. . . "
Hàn Khuynh Thược mỉm cười nhìn Hướng Ngôn.
Nhưng, nụ cười trên mặt Hàn Khuynh Thược cảm thấy áp lực, từng trận sợ hãi liên tiếp đè xuống người mình.
70
71
"Nói, bà đem Tiểu Phong bán đi đâu rồi. . . "
Hai mắt Hàn Mộ mỉm cười tà mị nói, nhìn mặt Hướng Ngôn chật vật. Cô không tìm được một chút tin tức nào về Tiểu Phong, có lẽ người đàn bà này sẽ biết!
"Không.
72
73
"Đôi mắt này của tôi. . . "
Hàn Mộ mỉm cười nhắm hai mắt nói.
"Cũng là bà ta! Là bà ta để cho tôi làm mù, là bà ta. . . " Cuối cùng Hướng Ngôn xụi lơ trên mặt đất
"Thật sự không phải là tôi.
74
75
“Sao con lại có nó. . . . . . ”
Đôi mắt Hàn Mộ khẽ hạ xuống, nhìn trên cổ mình, không biết từ lúc nào lộ ra chìa khóa vàng, chân mày cau lại.
Bà ta cũng nhận ra?
“Này, này!” Hàn Khuynh Thược ngồi chồm hổm xuống, tới gần Hướng Ngôn, lành lạnh nói: “Cái gì gọi là sao con lại có nó? Bà, phải chăng là vẫn còn biết những thứ gì!”
Hướng Ngôn liều mạng gật đầu một cái, lại lắc đầu.
76
77
Khu nhà cao cấp tư nhân Ninh thị.
Ninh Doãn Tích tựa vào trên ghế salon, ưu nhã nghênh chân, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phần văn kiện trên bàn.
78
79
“Đinh. . . . . . ”
Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.
“Ah, hồ ly thối, tại sao ông ở đây?” Hàn Khuynh Thược nhìn về phía Ninh Doãn Tích đang ngồi trên ghế salon, có chút giật mình.
80
“Làm sao có thể. . . . . . ”
Khóe miệng Ninh Doãn Tích mím thật chặt, ánh mắt buồn bã, tựa hồ đối với câu trả lời của Hàn Khuynh Thược rất không hài lòng.