41 "Các người đang làm cái gì?"Một bóng dáng xinh đẹp chạy đến bên cạnh Châu Tiêu Bằng, chần chừ một chút, dùng sức đẩy Hàn Mộ trong lòng anh ra. "Bốp. .
42 "Mộ Dung Y Y. . . "Hàn Mộ khựng lại, không hề có cái tát nào giáng xuống mặt cô, bên tai chỉ có tiếng gào tức giận của Châu Tiêu Bằng Hàn Mộ mở hai mắt ra, nhìn bàn tay của Mộ Dung Y Y bị nắm ở giữa không trung.
43 “Thật xin lỗi, quên em đi!” Trên mặt Hàn Mộ chỉ còn nhàn nhạt cùng nổi khổ sở. Chỉ có quên cô, anh Bằng mới có thể vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc này.
44 Từng ánh đèn êm dịu mập mờ chiếu xuống, âm nhạc mạnh mẽ vang lên, trong sàn nhảy, từng cơ thể của những người trẻ tuổi dán chặt nhau, õng ẹo, vuốt ve, tràn đầy mập mờ và xa mi.
45 "Cô gái, đừng uống nữa!"Từ khoảnh khắc Hàn Mộ đi vào Hồng Tường Vi đó, ánh mắt của anh dường như không rời khỏi côLần trước sau khi bị cô trốn thoát ở phòng 308, anh vẫn còn buồn bực đến bây giờ.
46 h sáng ngọn đèn u ám chiếu trên mặt Ninh Doãn Tihcs, có chút quyến rũ mờ ám, có chút quỷ dị. "Châu Tiêu Bằng?" Ninh Doãn Tích nhếch môi, cười đến lạnh lùng.
47 Rượu từ từ rút đi, sự mơ màng trong cặp mắt Hàn Mộ cũng biến mất không thấy tăm hơi. Bây giờ cô rất tỉnh táo!“Ha ha. . . . . . ” Mắt Hàn Mộ nhìn xuống cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười không hề có một chút ấm áp nào.
48 Nơi khúc quanh chỉ có ánh đèn vàng nhạt từ phía trên chiếu xuống lên người Hàn Mộ và Ninh Doãn Tích, có chút mập mờ, có chút xa mi. Ninh Doãn Tích hôn từ thô lỗ trở nên dịu dàng, anh đem hai tay Hàn Mộ chống lên đỉnh đầu.
49 "Ninh thiếu, ngài chỉ có bản lĩnh này?" Hàn mộ khoanh hai tay, vẻ mặt khinh thường, nhạt nhẽo liếc nhìn Ninh Doãn Tích. Lời nói của Hàn Mộ chậm rãi, có điều mờ ám truyền vào trong tai Ninh Doãn Tích.
50 Công ty Thiết Kế Quốc Tế Ninh Thị. Phòng làm việc Tổng giám đốc. "**!"Trong văn phòng đang nổi lên một trận bão táp. Nhiệt độ chợt hạ xuống, nhất thời khó chịu.
51 "Bốp. . . "Tiếng thủy tinh bị đập xuống phát ra tiếng động chói tai. Chiếc chìa khóa vàng rực phản chiếu lấp lánh dưới ánh nắt, đâm vào hai mắt Ninh Doãn Tích đến phát đau.
52 Trong văn phòng đột nhiên chìm xuống yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến người ta cảm giác có chút âm u. "Cộp cộp. . . " ngón tay Ninh Doãn Tích nhẹ gõ trên bàn.
53 “Lão hồ ly?” Lông mày của Ninh Doãn Tích hơi nhướng lên, nhìn Hàn Khuynh Thược. “Đương nhiên a!” Hàn Khuynh Thược nhìn lướt qua Ninh Doãn Tích, “Ông nội của hồ ly thối tha không phải là lão hồ ly thì là cái gì?”Khóe miệng Ninh Doãn Tích khẽ cong lên.
54 “Tiểu Mộ, Tiểu Bằng đã nhớ con sáu năm rồi. . . . . ”Hàn Mộ hơi sững sờ, suy nghĩ rõ ràng, “Hứa phu nhân!”Một tiếng ‘Hứa phu nhân’ làm cho khoảng cách của hai người tách rời ra.
55
56
"Mẹ. . . "
Hứa Tâm Lam nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, một đứa bé gái đứng ở cách bà khoảng năm thước, hai tay khoanh lại, nhìn hai người.
Hứa Tâm Lam hơi sững sờ, vì hai mắt của đứa bé có chút sắc bén.
57
58
"Con không có ba. . . "
Hàn Mộ hơi sững sờ, vẻ mặt khó coi nhìn Hàn Khuynh Thược.
Cái đứa nhỏ này, thật là làm khó cô! Nếu là những đứa nhỏ khác cùng tuổi nhất định sẽ sẽ nắm lấy cơ hội đó không tha.
59
60
“Tiểu Mộ. . . . . . ”
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Hàn Mộ nhắm mắt, khóe miệng mím chặt.
Cô biết là sẽ phải đối mặt, chỉ là không biết sẽ phải đối mặt nhanh như vậy.