Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 17

Chương trước: Chương 16



Đồng Tư Thành nhìn ánh đèn,cảm giác Nghiêu Vũ đang ở bên. Anh biết những lời nói của mình hainăm trước đã đập nát giấc mơ tình yêu của cô. Anh luôn cho rằng, doNghiêu Vũ đọc quá nhiều tiểu thuyết, mà những gì tiểu thuyết viếtđâu phải là hiện thực.

Đồng Tư Thành vừa về nước,chưa quen chênh lệch múi giờ, đêm không ngủ được, ngày ngủ ly bì. Anhcố gắng rút ngắn thời gian ngủ ban đêm, dành thời gian cùng Tiêu Dươnglo liệu việc công ty. Công ty chưa khai trương, Tiêu Dương đã lôi kéo đượcmấy khách hàng cũ. Hai người rất vui, tràn đầy tin tưởng vào tươnglai.

Thời gian này công việc chủyếu do Tiêu Dương đảm trách, chiều và tối Đồng Tư Thành mới ghé quacông ty. Hai người mới tạm thuê ba nhân công, bận bù đầu.

“Sư huynh không đi gặp NghiêuVũ thật sao?”. Tiêu Dương hiếu kì hỏi dò.

Đồng Tư Thành hôm sau đến côngty, mới ba ngày, dường như đã gầy hẳn, cứ như da thịt bị mất nước.Anh cười trả lời, “Để công ty ổn định đã”.

Sau mười hai giờ đêm là ĐồngTư Thành không buồn ngủ nữa, anh mặc áo khoác đi đến nhà Nghiêu Vũ,không lên tầng, chỉ đứng dưới nhìn lên. Ngày trước Nghiêu Vũ không cóthói quen thức đêm, mười hai giờ là đi ngủ. Nhưng đêm nay, đèn phòng côđến hai giờ vẫn nhẫn nại phát ra ánh hồng ấm áp.

Cô thực sự đã khác ngày xưa.Đồng Tư Thành lặng lẽ đứng dưới tầng. Thời gian hai năm thay đổi conngười ta bao nhiêu? Nghiêu Vũ bây giờ thói quen sinh hoạt đã thay đổiliệu có còn là Nghiêu Vũ anh quen thuộc?

Đồng Tư Thành nhìn lướt khunhà tầng cũ kĩ, đây là kiểu nhà tập thể thập niên bảy, tám mươithế kỷ trước, cao bảy tầng, tường ngoài quét vôi xám tróc lở, dánđầy các loại quảng cáo vặt, và những hình vẽ linh tinh.

Đây là khu tập thể quenthuộc, không cần vào anh cũng biết trên hành lang hẹp để đầy cáckiểu thùng rác và đủ thứ tạp nham. Sống ở đây phần lớn người thunhập trung bình hoặc thấp, mỗi buổi sáng sẽ có những bà nội trợmặc đồ ngủ nhàu nát ra mua quà sáng, nếu có nhà nào cãi nhau thìcả tầng đều bị đánh thức.

Từ nhỏ Đồng Tư Thành đãghét những người đàn bà đanh đá trong khu tập thể, lúc cãi nhau họcó thể đứng ở cái sân chung bên dưới chửi từ sáng đến trưa. Cư dân đaphần đã sống ở đây mấy chục năm, lúc vui vẻ mấy bà bê bát cơm rangoài đứng túm tụm vừa ăn vừa tán gẫu, nhưng lát sau có thể cãinhau om sòm chỉ vì ống thoát nước bị tắt, nhà ai phải bỏ thêm íttiền.

Từ rất lâu anh đã hạ quyếttâm không thể sống cuộc sống như vậy. Chỉ cần nghĩ đến để Nghiêu Vũđến gõ cửa từng nhà thu tiền điện nước, va chạm với những ngườiđàn bà đó, là anh không chịu nổi. Anh tuyệt đối không muốn sau này đilàm trở về nhà phải nghe Nghiêu Vũ phàn nàn giá chợ tăng, hoặc làhí hửng thông báo tháng này siêu thị đại hạ giá những mặt hàng gì.

Cuộc sống bao gồm những điềuvụn vặt, nhưng Đồng Tư Thành cho rằng, nâng cao điêu kiện vật chất sẽgiảm đáng kể những chuyện vụn vặt đó. Anh dứt khoát giữ quan điểmđó.

Sau khi từ nước ngoài trởvề, anh mua quà ẹ, mua dao cạo râu cho bố. Bố anh ngắm nghía hồilâu, rồi đem dùng thử, ngày hôm sau đã thấy ông dùng lại bộ dao cạocũ, ông bảo chỉ cần cạo được râu, bộ mới anh mua ông không nỡ dùng.Đồng Tư Thành không biết nói sao.

Thói quen tiết kiệm thâm căncố để suy cho cùng đều là thói quen của người nghèo. Đồng Tư Thànhkhông vội, khi nào có tiền, anh sẽ dần dần thay đổi tất cả nhữngthói quen đó.

Ngồi bên một khóm hoa phíaxa, gió lạnh tháng mười hai không làm anh thấy lạnh, nhìn ánh đènlọt ra từ phòng Nghiêu Vũ, anh cảm thấy toàn thân tràn trề động lực.

Lòng bồn chồn, chỉ muốnchạy lên tầng gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Lặng lẽ đứngdưới khu nhà, không ngừng hình dung cảnh tượng Nghiêu Vũ nhìn thấyanh, không ngừng tự nhủ, đợi công ty hoạt động thật tốt mới đi gặpcô. Anh nghĩ, chỉ có điều kiện tốt mới có thể nuôi dưỡng tình yêu.

Quanh quẩn dưới nhà, nhìnánh đèn kia, anh đoán nhất định Nghiêu Vũ đang lên mạng đọc tiểuthuyết. Trước đây anh thường cười cô: Nghiêu Vũ, không phải em đọcsách, mà là ăn sách. Tốc độ nhanh như vậy, có đọc kĩ không?

Em chỉ nhìn lướt là khôngquên!

Nghiêu Vũ rất thích đọc tiểuthuyết, nghe nói hồi nhỏ nhà không có người trông, liền bỏ cô vào thưviện, đọc sách là thú vui lớn nhất của cô. Vào đại học, cô thườnglên mạng đọc tiểu thuyết, đọc cả trong thời gian tự học. Đồng TưThành thấy lạ hỏi cô sao không đọc giáo trình?

Có biết vì sao em học khoaVăn không?

Vì sao?

Bởi vì khoa Văn rất đơn giản,chỉ cần đọc nhiều là được. Lí lẽ méo mó của cô anh không nói lạiđược, thành tích của cô cũng bình thường, chỉ cần đủ điểm qua cáckì thi, cho nên anh cũng để mặc cô.

Đồng Tư Thành nhìn ánh đènđó có cảm giác Nghiêu Vũ ở bên. Anh biết, những lời nói của anh hainăm trước đã đập tan giấc mơ tình yêu của cô. Anh luôn cho rằng, tạiNghiêu Vũ đọc quá nhiều tiểu thuyết, mà những gì tiểu thuyết viếtđâu phải là hiện thực.

Bây giờ anh không thể khôngthừa nhận sự tồn tại của tình yêu. Nỗi nhớ, bóng Nghiêu Vũ từ từđi xa dần, vẻ mặt cô khi ngoái lại ngày ngày đều hiện lên trong giấcmơ của anh, không chỉ một lần anh hối hận. Nghiêu Vũ ngày đó non nớtnhư cây hoa trong nhà kính, không chịu nổi gió mưa.

Đồng Tư Thành từng nghĩ, nếuanh nói với Đỗ Lối những lời thế, cô sẽ bình tĩnh chia tay với anh,còn hẹn hai năm gặp lại, xem có thể làm lại từ đầu.

Nhưng Nghiêu Vũ lại khác.

Sự lãng mạn và thói quentiết kiệm của Nghiêu Vũ khiến anh luôn cảm thấy cô là người cực kìmâu thuẫn.

Bốn năm đại học Nghiêu Vũluôn chi tiêu tiết kiệm, anh hỏi cô tiết kiệm như vậy làm gì, cô chỉcười nói, bố mẹ cô là người tiết kiệm.

Rồi cô kể. Lúc nhỏ hai bốcon về quê nội, nhìn thấy những ngôi nhà đất trong làng và những nôngdân mùa đông vẫn nằm chiếu mùa hè, bố cô rất mủi lòng.

Từ nhỏ đã được bố mẹ giáodục phải tiết kiệm, hồi đại học mỗi tháng học chỉ cho cô ba trămđồng tiền sinh hoạt phí. Nghiêu Vũ thích mua sách, vậy là đành tiếtkiệm chi tiêu.

Lẽ ra, hoàn cảnh gia đình nhưthế, Nghiêu Vũ vốn hiểu biết, cô sẽ hiểu vấn đề hết sức thực tếđó. Nhưng cô hình như không hiểu.

Nhà tuy nghèo, nhưng Nghiêu Vũvẫn được nuôi dưỡng như báu vật. Anh nhận ra điều đó qua một số thóiquen của cô. Ví dụ anh phải đưa cô đến ngân hàng mở tài khoản, bởiNghiêu Vũ chưa bao giờ vào ngân hàng. Đồng Tư Thành hỏi, em không cótài khoản?

Cô trả lời: Trước khi đến đâyhọc đại học, em mua gì cũng đều nói với bố mẹ, em không gửi tiếtkiệm, vào ngân hàng làm gì?

Ví dụ về thăm nhà, Nghiêu Vũcũng không đi mua vé tàu. Cô bảo xưa nay chưa bao giờ một mình đi tàuhỏa, nếu có đi đến các thành phố khác chơi hoặc mua sách, cũng chưabao giờ phải đi một mình. Đồng Tư Thành rất lạ hỏi tại sao?

Cô cũng rất lạ hỏi anh: Emkhông đi tàu hỏa, một mình ra ga tàu làm gì? Thì ra trước đây cô chưabao giờ đi đâu mà không có người nhà đi cùng.

Khả năng sống độc lập của côrất kém, nhưng lại cực kì hiểu biết, những điều đó khiến Đồng Tưthành cảm thấy rất kì quặc.

Cuối cùng khiến anh kinh ngạcnhất là quan điểm của Nghiêu Vũ về tình yêu. Cô chỉ có một quanđiểm, tình yêu của bố mẹ cô rất giống trong tiểu thuyết, đến giờ họvẫn yêu nhau. Cho nên cô tin vào tình yêu, tin rằng có tình yêu thuầntúy thủy chung, người ta không có là bởi vì họ tạm bợ, là bởi vìchưa gặp, là bởi vì họ không chịu tìm kiếm.

Nghiêu Vũ như vậy, Đồng TưThành chỉ biết nhăn nhó, những điều này anh dần dần tự dổng kếttrong thời gian hai năm xa nhau. Hồi đó anh không nghĩ, Nghiêu Vũ sẽkhông chấp nhận. Anh tưởng, xuất thân từ gia đình khó khăn cô sẽ cùngquan điểm với anh, sẽ hiểu những suy nghĩ hết sức thực tế của anh.

Hai năm trôi qua, Nghiêu Vũ tựthuê nhà ở, làm việc và sống tự lập ở thành phố này. Trước đây côsợ ngủ một mình, không quen môi trường lạ, bây giờ dường như đã thayđổi. Tất cả những điều đó, là do anh tạo nên ư? Anh vẫn nhớ, năm thứtư, chính Nghiêu Vũ nói với anh, nếu thành phố này không có anh, côsẽ quay về nhà, cô thích thành phố non xanh nước biếc quê hương, nơiđó vẫn còn một thị trấn nhỏ cổ kính rêu phong.

Ánh đèn ở tầng bảy cuốicùng cũng tắt. Xung quanh ngoài ánh đèn đường trắng đục, tất cả đềuchìm trong màn đêm. Đồng Tư Thành lặng lẽ đứng thêm lát nữa, se sẽthở dài rồi quay đi.

Hai năm! Anh ngoái lại, muốnnhìn thấy cô ngó đầu qua cửa sổ lưu luyến nhìn theo, nhưng bây giờđành kiềm chế không đi gặp cô.

Anh phải đánh thức kí ứccủa Nghiêu Vũ, phải khiến kí ức tươi đẹp ngày xưa xóa đi khoảng cáchhai trăm mét cô đã đau khổ lê bước.

Thứ tư, Nghiêu Vũ nhận đượcthông báo của giám đốc, ngày mai đi sơn trang suối nước nóng tham dựtiệc mừng năm mới của tập đoàn Gia Lâm. Không hiểu ma xui quỷ khiếnthế nào cô gọi điện cho Thiên Trần, “Thiên Trần, có phải Đồng TưThành đã trở về?”.

Thiên Trần ngớ người, khônghiểu do đâu Nghiêu Vũ biết tin, rõ ràng Đồng Tư Thành không cho cô tiếtlộ, nhưng Nghiêu Vũ đã hỏi, cô đành thừa nhận, “Cậu biết rồi à? Anhấy không ình báo tin, nói là đợi công ty ổn định sẽ đến gặpcậu”.

Nghiêu Vũ chợt lặng người,anh ấy đã về, anh ấy đã về thật rồi. Cô ngơ ngẩn cầm điện thoại nhưcười, như khóc. Cô đoán đúng, Đồng Tư Thành chắc chắn trở về trướcngày mai. Sao anh có thể không trở về vào ngày đó? Sao anh có thểkhông nhân ngày đó đánh thức kí ức của cô? Anh nói muốn làm lại từđầu, anh không thể không trở về vào ngày hôm đó.

Tuy nhiên cho dù vậy, cho dùmỗi tuần một bức thư nói hết những lời ngọt ngào có thể, anh vẫnđợi công ty ổn định mới đi gặp cô. Cô chua chát nghĩ, anh vẫn là ĐồngTư Thành ngày xưa, luôn đặt sự nghiệp lên trên hết.

“Tiểu Vũ, không phải mình cốtình giấu cậu, A Dương nói, chuyện của hai người, tốt nhất để haingười xử lí, mình…”. Thiên Trần vô cùng áy náy, cảm thấy là bạnthân lại giấu Nghiêu Vũ chuyện quan trọng như thế.

Nghiêu Vũ ngửa cổ cười ngất,“Mình chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, thực ra hai năm rồi, gặp lại thìsao? Đừng áy áy gì hết”.

“Nhưng, Tiểu Vũ, Đồng TưThành hồi đó không phải chê nhà cậu nghèo, anh ấy chỉ muốn cho cậucuộc sống tốt hơn. Cậu biết đấy, mẹ mình cũng chê A Dương…”

Lời Thiên Trần không an ủiNghiêu Vũ được bao nhiêu, “Thiên Trần, cậu đã thay đổi thái độ với anhấy rồi, đúng không?”.

“Mình chỉ nghĩ, nếu cậu chưaquên Đồng Tư Thành, trong lòng anh ấy vẫn có cậu, chuyện này chẳngcó gì là không thể! Hồi đó cả hai còn chưa va vấp xã hội, vẫn cònấu trĩ”.

“Thiên Trần, mình chưa quên anhấy và bọn mình có thể quay lại được không là hai chuyện khác”.

“Tiểu Vũ, dù gì ý kiến củacậu vẫn là quyết định, cậu thấy nên thế nào thì thế đấy. Mìnhđứng về phía cậu”.

“Cậu đưa A Dương về nhà tìnhhình thế nào?”.

“Bây giờ lại rắc rối hơn,trước đây chỉ có mẹ mình phản đối, bây giờ bố mẹ đều phản đối.Nhưng mà, Tiểu Vũ, bố mẹ cũng không nói dứt khoát, chỉ là muốnmình đi gặp gỡ để so sánh, họ nói rất uyển chuyển, quan điểm củamình vẫn thế, trì hoãn! Lâu dần họ sẽ đồng ý”.

“Dù gì mình cũng ủng hộcậu, nếu quả thực không được, thì trốn đi là xong”.

“Sao có thể? Mình không muốnđể bố mẹ đau lòng, mình là con một, bố mẹ kì vọng rất nhiều, đợicông ty của Tiêu Dương thành công, họ sẽ không phản đối nữa!”. ThiênTrần đã có chủ kiến rõ ràng, không buồn nữa.

“Thiên Trần, đừng để lộ vớiĐồng Tư Thành, mình biết anh ấy đã trở về”.

“Ờ, được. Cứ để tự haingười!”.

Vừa tắt máy, Hứa Dực Trunggọi đến, “Giám đốc Vương đã thông báo chưa? Tối mai nhớ đến dựtiệc!”.

Lòng Nghiêu Vũ đang rối loạnvì chuyện của Đồng Tư Thành, đâu còn tâm trạng đi dự tiệc. Mặc dùThiên Trần nói bận xong việc công ty anh sẽ đi gặp cô, nhưng trong lòngvẫn thấp thỏm, cô không tin tối mai Đồng Tư Thành không có động tĩnhgì.

Nghiêu Vũ rất hiếu kì chờđợi ngày mai, hiếu kì muốn biết Đồng Tư Thành sẽ đánh thức cô thếnào, anh vẫn nhớ ngày này.

Tim đập thình thình bởi ngàymai. Ngày mai, ngày mai cô chỉ muốn chờ ngày mai.

“Tối mai không đến được, côngty bên đó đằng nào cũng bận, mà cũng chỉ là bữa tiệc xã giao, phảitiếp đón nhiều khách, vắng một mình tôi có hề gì. Cảm ơn anh”.

“Nghiêu Vũ, sao cô không giữlời?”.

“Tôi không giữ lời bao giờ?”.

“Hôm đó cô đã hứa với tôi”.

“Tôi nói nếu không có việckhác sẽ đến”.

“Ngày mai cô có việc gì?Chắc chắn chẳng có việc gì hết!”.

“Ai bảo thế? Có! Có việcthật!”. Nghiêu Vũ thấy hơi lạ. Hứa Dực Trung hôm nay nói năng hệt nhưđứa trẻ không đòi được đồ chơi! Những bữa tiệc kiểu xã giao như thếtại sao nhất định cô phải tham dự.

Hứa Dực Trung tức giận tắtmáy. Không biết điều! Đúng, không biết điều tí nào! Anh đã phải hạmình dỗ dành đủ kiểu mới chịu đi ăn bữa tiệc Giáng sinh giá mộtngàn chín, anh đã mạo hiểm danh dự cá nhân lấy trộm giá nến cho cô,vậy mà cô vẫn không một chút động lòng, không chút nào! Bữa tiệc chíntrăm chín cộng thêm công ăn trộm giá nến chỉ có thể đổi từ “phótổng Hứa” thành ba chữ “Hứa Dực Trung” mà thôi! Cô hoàn toàn khôngbận tâm những gì anh làm vì cô! Tiệc mừng năm mới ngày mai, cũng làsinh nhật của anh theo âm lịch.

Anh ngồi trong văn phòng bầnthần hồi lâu, nghĩ tới sự vô tâm của Nghiêu Vũ, càng tức sôi người.

Anh nghĩ chắc mình bị điênmới vì người ta làm những việc ngốc nghếch như vậy mà người ta cũngkhông mảy may động lòng.

Càng nghĩ càng sôi máu. Mìnhcòn chưa thế nào, cô ta đã làm bộ làm tịch!

Anh quyết định lập tức tìmbạn gái, một người không được thì thay người khác, mở toang cửa đóncác giai nhân. Kế hoạch từ từ tiếp tục, dần dần hiểu rõ tình cảmcủa mình, bây giờ anh vứt hết! Với ưu thế như vậy, chẳng lã không cóNghiêu Vũ kia, anh phải ăn chay? Vắng cô thì chợ vẫn đông!

“Đỗ Lối, pha giúp cốc café!”.

Lát sau Đỗ Lối bưng café gõcửa vào, liếc nhìn Hứa Dực Trung, “Tâm trạng không ổn sao, phó tổngHứa!”. Cô vừa nói vừa đưa cho anh chương trình bữa tiệc tối mai.

Hứa Dực Trung chỉ liếc qua,nói: “Tối mai chủ tịch hội đồng quản trị sẽ tới dự, mời ông ấyphát biểu! Giao cho trợ lí của tổng giám đốc toàn quyền xử lí, lầnnày tôi không tham gia!”.

“Chủ tịch sẽ đến sao?”.

“Ừ”.

Đỗ Lối ngạc nhiên nhìn anh,“Lạ thật, tôi đến Gia Lâm hai năm, lần đầu tiên thấy chủ tịch tham dựbữa tiệc thế này!”.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, nếukhông phải là sinh nhật anh, ông già đương nhiên không đến. “Cứ làm theokế hoạch”.

“Vâng!”. Lúc sắp bước rangoài, Đỗ Lối mỉm cười ngoái lại, “Dực Trung, ngày mai là sinh nhậtem, nếu anh không dự bữa tiệc đó, có thể mời anh uống cốc rượu nhỏđược không?”.

Hứa Dực Trung trố mắt, “Sinhnhật?”.

“Quên rồi sao, hôm sinh nhậtanh, anh còn nói nhất định sẽ tổ chức sinh nhật em thật tưng bừng, emchỉ mời anh uống cốc rượu nhỏ, không cần anh bận tâm!”.

Đỗ Lối như thế chứ! Thái độđó, nhan sắc đó, lại chủ động... lại còn trùng ngày sinh với mìnhnữa!

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, bâygiờ Nghiêu Vũ có dâng trà xin lỗi anh cũng không thèm để mắt đến côta! “Để tôi gọi Trương Lâm Sơn, lần trước anh ấy bảo đến lúc đó nhấtđịnh gọi anh ấy”.

“Nhưng anh Trương phải tham dựtiệc mừng năm mới? Thôi để mai hẵng hay”. Đỗ Lối đương nhiên không muốnTrương Lâm Sơn đến, tìm cách từ chối khéo.

Hứa Dực Trung đang tức NghiêuVũ, buột miệng nhận lời, “Được”.

Anh gọi điện cho Trương LâmSơn, “Sơn Tử, lần trước chẳng phải anh nói sẽ tham dự sinh nhật ĐỗLối? Tối mai anh đến đi!”.

“Không được, Dực Trung, hôm naytôi phải đưa Tuệ An về nhà mẹ. Bữa tiệc của công ty tôi cũng không dựđược. Cậu giúp tôi mua chút quà tặng cô ấy”.

“Được, biết rồi!”. Hứa DựcTrung tắt máy, lại gọi điện cho phòng thị trường và phòng kế hoạch,thông báo cho họ ngày mai đến sơn trang dự tiệc mừng năm mới đồngthời tổ chức sinh nhật cho Đỗ Lối ở nhà thủy tạ.

Giám đốc sơn trang và trưởngphòng thị trường vừa đến. Giám đốc Trương giọng hồ hởi: “Tối mai làtiệc mừng năm mới, theo lí nhân viên bình thường không được tham dự,có điều, nhân cơ hội này tắm suối nước nóng miễn phí cũng tốt, sơntrang nhà mình, nhân viên không được hưởng thụ, e không phù hợp đạođức doanh nghiệp”.

Trưởng phòng Tiêu cười ha ha,“Đúng, nhân tiện để nhân viên công ty thưởng thức trang trí mới nhấtcủa sơn trang. Vừa công việc vừa vui chơi!”.

Hai người nhìn nhau, cùngchung ý nghĩ có phải phó tổng giám đốc Hứa Dực Trung bắt đầu côngkhai theo đuổi cô trợ lí xinh đẹp.

Sau khi trưởng phòng kế hoạchbáo với Hứa Dực Trung thời gian và tình hình chuẩn bị, anh nghĩ mộtlát nói: “Báo với sơn trang tiệc sinh nhật buổi tối chuẩn bị theotiêu chuẩn dành cho ngày lễ tết mỗi khách ba tám đồng, giá này hiệnnay đang được thị trường phản hồi tốt nhất”.

Đỗ Lối nghe nói vậy rất vui,có thể tổ chức sinh nhật cho cô ở sơn trang cùng với tiệc mừng nămmới của tập đoàn quả là vinh hạnh lớn lao. Lại nghĩ không biết chủtịch và tổng giám đốc tập đoàn biết có tiệc sinh nhật như vậy sẽphản ứng thế nào? Cô không định đính chính và ngăn cản lời đồn lannhanh trong tập đoàn. Nhưng chẳng phải tất cả chuyện này là do HứaDực Trung chỉ đạo, không liên quan tới cô?

Vương Lũy nghe nói bữa tiệctối mai Nghiêu Vũ không đi, trầm ngâm một lát, nói: “Nghiêu Vũ, tối maitôi thấy cô vẫn nên đi thì hơn”.

Nghiêu Vũ nghi hoặc nhìn sếp.

“Cô biết Dực Trung? Anh ta…”.Vương Lũy đột nhiên không biết nói thế nào, khi Hứa Dực Trung đưa giấymời cho anh, làm như vô tình nhắc một câu: Đã nói với Nghiêu Vũ rồi,chuyển giấy mời cho cô ấy. Vương Lũy vốn tinh mắt, nhận thấy ngaythái độ Hứa Dực Trung có gì rất lạ. Bỗng nhiên giao tất cho ĐạiĐường phụ trách thiết kế chương trình, vui chơi mừng Giáng sinh. Bâygiờ Nghiêu Vũ bảo không đi, nếu là ngày trước hoàn toàn không có vấnđề gì, nhưng lần này thì khác. Anh nhìn Nghiêu Vũ giọng ân cần:“Nghiêu Vũ, những cơ hội giao lưu thế này thực ra với cô, với công tyđều rất tốt, đến đó chẳng phải cô có thêm những mối quan hệ? Thêmbạn bao giờ cũng tốt”.

Nghiêu Vũ thầm nghĩ, có phảiHứa Dực Trung đã nói gì với giám đốc Vương, cô ấp úng nói dối: “Tôicó người bạn từ nước ngoài về, chúng tôi phải tụ tập, giám đốcxem, khách dự tiệc sẽ rất đông, vắng mình tôi có sao!”.

“Thế này vậy, cô đến mộtlát, trình diện xong hãy đi!”.

Giám đốc đã nói vậy, NghiêuVũ đành gật đầu, “Vâng”.

Cô thầm nghĩ, mình thật sựmong chờ ngày mai? Tại sao? Lẽ nào mình chưa nguội lòng với Đồng TưThành?

Hay là muốn kiểm nghiệm dựđoán của mình?

Hứa Dực Dương gọi Hứa DựcTrung đến văn phòng, mắng một trận, “Em có biết lần trước giao choĐại Đường phụ trách toàn bộ chương trình mừng Giáng sinh chúng tatiêu tốn hết bao nhiêu tiền? Mất không một vạn rưỡi tiền thiết kế!Chính là thiết kế đó, theo chỗ anh biết, ba sơn trang suối nóng củathành phố này đều có chương trình giống nhau!”.

Hứa Dực Trung ngây người,nói: “Anh à, em thấy vẫn có nhiều cái mới, có giống nhau cũng khônggiống hoàn toàn!”.

“Thôi đi! Đừng có lúc nàocũng ưu tiên Vương Lũy, việc công ty không phải trò đùa!”. Hứa DựcDương hơn cậu em mười tuổi, giúp cha làm kinh doanh, một đồng xu cũngtính toán chi li.

Hứa Dực Trung hơi bối rối,lúc đọc thiết kế chương trình của Nghiêu Vũ quả thật anh thấy rấtđược, chỉ riêng tiết mục bố trí các hộp quà trên cây thông Noel ở khutrung tâm để tặng trẻ em đã rất đặc biệt. “Anh à, lẽ nào các hộptreo trên cây thông của họ cũng có quà thật?”.

“Lại còn không! Riêng khoảnnày, tiền mua quà đã phải chi thêm hơn bốn ngàn!”. Hứa Dực Dương tứcgiận.

“Thật sao? Chẳng lẽ ý tưởnggiống nhau?”. Hứa Dực Trung kinh ngạc thật sự, rút thăm trúng thưởng,các nơi có thể giống nhau không có gì lạ. Nhưng tặng quà thật trâncây cho trẻ em nếu cũng giống nhau thì lạ thật.

Hứa Dực Dương nhìn vẻ mặtngây ngô của cậu em, lại không đành lòng, thở dài, “Thôi, lần sauthiết kế không giao cho người của Đại Đường nữa. À, Dực Trung, chuyệnsinh nhật là thế nào? Em định theo đuổi Đỗ Lối thật sao?”.

“Ha ha, không có chuyện đó!”.Hứa Dực Trung gạt đi hồ nghi trong lòng, cười trả lời.

Mặt Hứa Dực Dương cuối cùngtừ âm u chuyển thành hé nắng, “Chủ ý này không tồi, Dực Trung, chacũng tham dự, đằng nào cả nhà hôm đó cũng tề tựu”.

“Quà sinh nhật em đâu?”.

“Muốn quà gì?”.

“Anh trai, bất ngờ mà! Nói racòn gì là bất ngờ!”. Hứa Dực Trung nói lại câu của Nghiêu Vũ. Vừanói xong lại bực mình, “Không cần, lớn bằng này rồi, cần gì quàsinh nhật, ngày mai anh cho em nghỉ, không bắt em đi tiếp khách làđược”.

Khi ra khỏi văn phòng, HứaDực Trung cáu kỉnh nghĩ, viết cả đêm vậy mà xoàng như thế? Còn làmbộ làm tịch không muốn gặp mình! Vì bản thiết kế chương trình đóanh đã phải nhịn đói đích thân mang bữa sáng đến cho cô vào lúc nămgiờ, còn tự tay chỉnh sửa, lại còn cảm thấy rất thú vị.

Loading...

Xem tiếp: Chương 18

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ma Pháp Sư Thiên Tài

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 33


Sinh Tồn Thời Gian

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 25


Nam Thần Biến Thành Mèo

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 40


Hợp Đồng Sinh Con

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Võ Lâm Tĩnh Hải

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 50