Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 19
Chương trước: Chương 18
Thái độ của Nghiêu Vũ lúc này…Hứa Dực Trung nhếch mép cười thầm, nghĩ tới dạ tiệc ở sơn trang hôm đó, cô mặcváy bồng ngộ nghĩnh vẫn ung dung cười nói tự nhiên giữa quan khách xiêm áo sangtrọng, ánh mắt dửng dưng từ chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nói say sưa lúctrang trí cây thông Noel… Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưa chải, bộ đồngủ nhàu như dưa, anh lại nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
“Ôi!”. Nghiêu Vũ thét lên. Côtrợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, vừa mở mắt đã thấy một người đàn ông đứng cạnhgiường, còn tưởng mình nằm mơ, ngẩn ngơ một hồi, nhận ra không phải là mơ, phảnứng đầu tiên của đại não là nhà có trộm. Miệng vừa há định hô hoán liền nhận rangười đó, nhưng phản ứng của não chậm mấy nhịp, tiếng hét chói tai vẫn bật ratừ cổ họng.
“Sợ phải không?”. Hứa Dực Trungcười nhăn nhở không tìm cách ngăn cô, anh đang cần chính là phản ứng đó.
Cái gì? Anh ta còn hỏi cô sợ phảikhông?! Nghiêu Vũ quả thật không tin vào tai mình! Người này u phục giày da,dáng thư nhàn ung dung, sáng tinh sương không biết từ đâu xuất hiện trong nhàcô, lại còn hỏi cô sợ phải không!
“Morning Surprise!”. Nghiêu Vũlẩm bẩm, bất chợt hét to, “Sao anh vào được?! Hả? Đột nhập phi pháp, không giancũng tặc! Nếu anh không cho nói rõ lí do, tôi sẽ…”.
“Đêm qua tôi chưa đi!”.
“Ôi!” Nghiêu Vũ lại kêu thê thảm.Anh... anh ta nói đêm qua chưa đi? Phản ứng đầu tiên của Nghiêu Vũ là nhìnxuống người mình, lại nhìn lên giường.
“Tôi ngủ trên salon!” Hứa DựcTrung cười hi hí. Anh rất đắc ý, phản ứng của Nghiêu Vũ quả thật... khiến anhquá đắc ý.
Nghiêu Vũ nhảy dựng lên, vớ lấygối ném, “Không biết xấu hổ! Tại sao không đi? Lại trốn trong nhà tôi! Anh làhạng tiểu nhân! Ngụy quân tử, chó sói! Khốn kiếp!”.
Nghiêu Vũ phát điên, nhảy từ trêngiường xuống chân trần đuổi đánh Hứa Dực Trung. Cô biết đêm qua cô say, biếtmình say là nói hết, người đàn ông này đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì?!
Anh... anh ta đích thực khiến côkhông biết chui vào đâu.
Hứa Dực Trung chạy trốn, thấyNghiêu Vũ tóc xoã như con sư tử, anh nhướn mày cướp chiếc gối trong tay cô,Nghiêu Vũ mất vũ khí, ngẩn người, mặt đỏ bừng, chân đá tay đấm.
Hứa Dực Trung nghiêng ngườitránh, giơ tay kéo Nghiêu Vũ vào lòng, cô giãy giụa một lát không kết quả, tứckhí mặt càng đỏ gay, “Cứu với... bắt...”.
Từ “trộm” còn chưa phát ra, đã bịHứa Dực Trung đã lấy tay bịt miệng, “Nếu tôi là trộm, bây giờ cô có còn nhảynhót được không?”.
Nghiêu Vũ nghẹo đầu, ra sức cắnthật mạnh.
“Ối!” Hứa Dực Trung buông ra, lắclắc cổ tay, rên rỉ, “Kiếp trước tôi không phải là tiên!”.
Nghiêu Vũ nổi đóa, “Tôi là chócũng không thèm cắn anh!”.
“Phải cho cô bài học, xem lần saucó còn chạy đi uống rượu!”. Hứa Dực Trung nghiêm giọng.
Baileys sủi bọt... một mình langthang trên phố... món quà sinh nhật của Đồng Tư Thành... Nghiêu Vũ cúi đầu lấmlét nhìn bộ đồ ngủ, lại nhìn bàn chân trần trên nền, “Oa!” một tiếng, khóc rốnglên. Cô trượt xuống sàn, khóc to thống thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Nghiêu Vũ!”. Hứa Dực Trung thấymình gây ra chuyện lớn, hơi hoảng, giơ tay kéo cô lại.
Nghiêu Vũ hất tay anh, “Đi mau!Cút ngay cho tôi!”.
“Cô xấu hổ quá phải không!”. Anhngồi xuống bên cạnh nói.
“Can cớ gì? Can cớ gì anh muốnbiết chuyện của tôi, can cớ gì anh không đi? Nhìn thấy trò hay đó anh vui lắmhả? Đi mau!”. Nghiêu Vũ bị nói trúng tim đen, phẫn nộ hét lên. Hứa Dực Trungthật quá đáng, anh ta không về, lại ở trong nhà nhìn cô say rượu. Cô hận anhta, hận chính mình, trong nhà có người lạ cũng không biết, nỗi tủi, nỗi hận sôisục trong lòng. Nếu giết người không phải đền mạng, Nghiêu Vũ nghĩ cô nhất địnhgiết Hứa Dực Trung để diệt khẩu.
“Tôi đã muốn đi, nhưng tại cô sayníu tôi lại, không cho tôi đi!”. Hứa Dực Trung lạnh mặt nói dối, quan sát phảnứng của Nghiêu Vũ.
Sao? Nghiêu Vũ kinh ngạc, liếcanh, “Tôi? Tôi níu anh lại không cho anh đi?”.
Xem ra cô say không nhớ, Hứa DựcTrung cười thầm, sướng như điên, trang trọng gật đầu, ra vẻ tội nghiệp nhìn cô:“Đúng thế, cô than thở không có ai ở bên cô, tôi đành ở lại. Khi cô ngủ say,nhìn đồng hồ thấy đã ba giờ sáng, liền đưa cô lên giường, tôi nằm trên salonchợp mắt một lát, nói đi, trả công tôi thế nào đây?”.
Chuyện này... đầu óc cô bắt đầuvận động, lục tìm trong kí ức. Chỉ còn nhớ ấn tượng cuối cùng là mở cửa để HứaDực Trung vào. Trời ơi! Cô lại đi níu kéo một người đàn ông yêu cầu anh ta ở lạivới mình? Mặt Nghiêu Vũ vụt đỏ lựng, bối rối cúi đầu, “Xin... xin lỗi, tối quatôi say, chuyện đó... À, sao anh lại đến tìm tôi?”.
“Cô quên à, tôi hỏi cô ở đâu, cônói đang ở phố Rượu, tôi đi tìm không thấy, di động lại tắt, tôi phải nhìn thấyngười mới yên tâm, vậy là đến gõ cửa, cuối cùng...”.
“Không được nhắc tới chuyện tốiqua!”. Nghiêu Vũ ngắt lời anh, Hứa Dực Trung quan tâm tìm đến tận nhà, vậy màcô... Nghiêu Vũ xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
Biểu hiện lúc này của cô... HứaDực Trung nhếch mép cười thầm, anh nhớ tới dạ tiệc ở sơn trang cô mặc váy bồngngộ nghĩnh vẫn ung dung cười nói tự nhiên giữa quan khách xiêm áo sang trọng,ánh mắt dửng dưng từ chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nói say sưa lúc trangtrí cây thông Noel… Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưa chải, bộ đồ ngủ nhàunhư dưa, anh lại nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
“Được rồi, không nhắc nữa, mờitôi ăn sáng đi!”. Hứa Dực Trung giấu nhẹm sự thật, có những lúc lời nói dốithiện ý tốt hơn sự thật. Nghe anh nói vậy, thần sắc Nghiêu Vũ dần dần bìnhthường. Hứa Dực Trung mỉm cười nhìn cô, trong lòng mỗi người đều có một nơikhông muốn người khác chạm vào. Cho dù vô tình bị tổn thương, cũng có thể trởthành vết thương vĩnh viễn, “Còn nữa, đây là quà sinh nhật tặng cô!”.
Nghiêu Vũ kinh ngạc nhìn anh,“Sao anh biết sinh nhật tôi?”.
“Đằng nào cũng biết rồi, saokhông mở ra xem?”.
Nghiêu Vũ hồ nghi liếc anh, mởhộp quà, bên trong chỉ có cái hộp nhỏ, cô ngây người, liếc Hứa Dực Trung lầnnữa, cúi đầu mở tiếp, bên trong lại là một cái hộp nhỏ hơn, cô cười khúc khích,“Anh vẫn nhớ tôi thích mở hộp? Không phải mở hết bên trong là hộp rỗng chứ?”.
“Rất có thể”. Hứa Dực Trungnghiêm túc nói, “Cô thích mở hộp lắm cơ mà”.
Mở đến cái hộp cuối cùng, bêntrong là một đôi khuyên tai, đôi khuyên tai cực kì đáng yêu bằng thuỷ tinh hìnhgiọt mưa màu thiên thanh lóng lánh. Cô ngắm nghía, “Sao lại mua khuyên tai?”.
“Thích là được, tôi phát hiệntrong các đồ trang sức cô thích nhất là khuyên tai, mỗi lần gặp cô đều đeo kiểukhuyên tai khác nhau. Chỉ là món quà thông thường, đừng bận tâm!”. Hứa DựcTrung cười nhăn nhở.
Dù đàn ông hay phụ nữ chỉ cần lưutâm là có thể quan sát rất tinh.
“Ồ, tôi mời anh ăn sáng! Coi nhưđáp lễ”. Nghiêu Vũ thầm đoán giá tiền đôi khuyên, khoảng từ vài trăm đến trêndưới một ngàn, vậy mà gọi là quà thông thường? Đang do dự thì nhìn thấy nụ cườiviên mãn trên mặt Hứa Dực Trung, muốn từ chối cũng khó, đành nhận vậy.
Đầu cô loé lên ý nghĩ, lại lậptức biến mất, có gì đó khiến cô nhất thời không nắm bắt được, Nghiêu Vũ địnhthần, không muốn nghĩ tiếp.
Hứa Dực Trung mủm mỉm nhìn cô,bụng nghĩ, sớm muộn cô cũng phải tặng lại tôi món quà.
Ăn sáng xong, Hứa Dực Trung đưaNghiêu Vũ đi làm, sau đó lái xe đến công ty, nghĩ tới thái độ Nghiêu Vũ đối vớimình chưa bao giờ tốt như thế, cười suốt dọc đường.
Khi vào phòng làm việc, Đỗ Lốimẫn cảm phát hiện trang phục của Hứa Dực Trung không chỉnh tề, nhưng nét mặt nởnang phấn chấn. Cô pha trà Phổ Nhĩ như mọi lần, rót vào cốc, thủng thẳng nói:“Phó tổng Hứa, cà vạt của anh trên cổ áo vẫn chưa thắt”.
Hứa Dực Trung cúi đầu nhìn, cười,nhanh nhẹn thắt cà vạt.
“Phó tổng Hứa, ở ngăn kéo bêntrái bàn làm việc có dao cạo râu! Râu không cạo cảm giác rất bụi...!”. Đỗ Lốikhẽ cười.
Hứa Dực Trung sờ cằm, “Rấtbụi...? Chẳng phải càng đàn ông?”.
Đỗ Lối để cốc trà xuống, nghiêmtúc ngắm anh, “Trong ngăn kéo còn có khăn mặt và bàn chải, nếu anh rửa mặt đánhrăng, có lẽ khả dĩ hơn!”.
“Ha ha!”. Hứa Dực Trung cườivang, “Đỗ Lối, cô quan sát rất tinh, lại còn làm tôi xấu hổ không biết chui vàođâu?”.
“Tối qua chơi vui chứ?”.
“Vui thế nào được, ai cũng hỏianh, mấy cô gái say mềm, có cô còn níu lấy em hỏi, cuối cùng em phải uống thayanh mấy ly, một mình lẻn đi giữa chừng, lại còn hỏi!”.
Hứa Dực Trung cười hì hì, “Tiệctùng luôn phải tiếp khách, sợ uống nhiều, liền chuồn về nhà ngủ”.
Đỗ Lối biết Hứa Dực Trung đangnói dối. Rõ ràng trong bữa tiệc cô không nhìn thấy anh. Nghe Vương Luỹ nóiNghiêu Vũ cũng đến, trình diện xong là đi, rốt cuộc Hứa Dực Trung có tìm thấycô ta? Đêm qua chắc chắc anh không về nhà, Nghiêu Vũ không thể giữ anh ta lại,anh cùng với cô gái khác ư? Đầu cô vụt nghi ngờ.
Nghiêu Vũ vừa đến công ty, đã bịgiám đốc Vương gọi đến văn phòng mắng một trận té tát. Vương Lũy đưa cho cô babản tài liệu, cô vừa nhìn đã ngẩn người.
“Giám đốc, chuyện này không thểtrùng hợp như thế!”. Cô bình tĩnh nói.
Tối qua Vương Lũy bị giám đốc sơntrang suối nóng nói kháy một câu, Đỗ Lối cũng ở đó, anh không tin, kiểm tralại, quả nhiên thiết kế chương trình vui chơi mừng Giáng sinh của Nghiêu Vũ rấtgiống chương trình của ba sơn trang kia. “Cô nói xem, một chương trình thiết kếnhư vậy mặt mũi nào nhận tiền của Gia Lâm cao như thế? May bạn cũ Đỗ Lối cũng ởđó nói giúp cô”.
Nghiêu Vũ sững ra hồi lâu, chỉnói gọn lỏn, “Để tôi xem lại!”.
Cô so sánh kĩ chương trình củabốn sơn trang, phát hiện mục thiết kế giải thưởng lớn nhất và các trò chơi đềugiống nhau. Khiến cô kinh ngạc nhất là món quà thật treo trên cây thông Noelcũng giống nhau. Nhìn chung những chiếc hộp nhỏ trên cây thông chỉ mang tínhtrang trí, không có quà thật. Ngoài ra, trò chơi cướp bóng trên hồ nước nóng,cũng giống hệt.
Nghiêu Vũ rất băn khoăn. Thầmnghĩ, có phải thiết kế chương trình của mình quá bình thường, hay là có ngườitiết lộ ra ngoài. Cô nhìn Vương Lũy, Đỗ Lối nói giúp cô? Cô ta tốt bụng thế ư?
Cô cũng không muốn giải thích,lạnh nhạt nói với Vương Lũy: “Tôi ít kinh nghiệm, chỉ thiết kế được chươngtrình tầm thường như vậy, xin lỗi.
Vương Lũy thở dài, chương trìnhvui chơi mừng Giáng sinh loanh quanh cũng chỉ có vài tiết mục đại loại như canhạc, rút thăm trúng thưởng, vội đấu dịu, “Cô còn trẻ, cần học nhiều, động nãonhiều, mặc dù giống nhau, nhưng chương trình vui chơi của sơn trang Gia Lâm vẫnrất thành công, khách đến rất đông”.
Nghiêu Vũ bật cười, lễ Giáng sinhchỗ nào chẳng đông. “Không còn việc gì nữa, tôi đi đây!”.
Rời văn phòng giám đốc, Nghiêu Vũbình tĩnh suy nghĩ, một chương trình thiết kế như vậy muốn biết nội dụng thựcra không khó, nếu có ý đồ cạnh tranh với Gia Lâm chỉ cần hỏi dò là biết, sơntrang khác cũng có thể làm được. Nghĩ vậy thấy nhẹ nhõm hẳn. Đúng như Vương Lũynói, không ảnh hưởng đến kinh doanh của Gia Lâm là được.
Vừa bình tâm chưa đến mười phút,lại điên đầu vì cú điện thoại của Đỗ Lối sau đó, “Nghiêu Vũ, sinh nhật thế nào?Còn nhớ hồi đại học, sinh nhật được tặng quà thế nào không?”.
“Đỗ Lối, cậu muốn nói gì?”.
“Sinh nhật hai chúng ta cùng đượctặng quà, lớp trưởng thân với cậu, lần nào cũng chọn mua theo ý cậu, cho nên rakhỏi trường là tôi ném vào sọt rác. Cậu xem, ngay sinh nhật chúng ta cũng trùngnhau. Nghiêu Vũ, tôi luôn cảm thấy cậu rất thông minh, cái gì cậu cũng hiểu,không phải ư?”. Đỗ Lối không hiểu sao gợi lại chuyện xưa.
Nghiêu Vũ lạnh lùng, “Tôi nói lầncuối cùng, Đỗ Lối. Tôi không muốn có bất kì liên quan nào với cậu, cậu cũngkhông cần mất công sức vào tôi. Điều chúng ta muốn tuyệt đối không giống nhau!Vụ tiết lộ nội dung chương trình vui chơi là cậu làm phải không? Cậu không sợtôi nói với Hứa Dực Trung?.
“Nếu cậu còn muốn có được thứ cậumuốn...”.
“Thế là thế nào?”. Đầu Nghiêu Vũbốc hỏa.
Một lúc lâu sau, nghe thấy Đỗ Lốithở dài, “Nghiêu Vũ, thực ra thứ cậu muốn, tôi cũng muốn”.
Nói xong cúp máy.
Nghiêu Vũ nhìn điện thoại thởdài, trò này của Đỗ Lối không ngoài lí do vì Hứa Dực Trung, bỗng thấy thương côta.
Nghiêu Vũ quyết tâm từ nay khôngcó bất kì quan hệ nào với Gia Lâm nữa, bây giờ cô chỉ muốn Hứa Dực Trung khôngxuất hiện, nghĩ tới Đỗ Lối là nghĩ đến anh ta, nghĩ đến anh ta là nghĩ đến tháiđộ thù địch của Đỗ Lối với mình. Cô ghét dây dưa với người như Đỗ Lối. Nghĩ đếnchiếc giá nến, nghĩ đến đôi khuyên Hứa Dực Trung tặng, thầm hiểu ý anh ta đốivới mình, nhưng bây giờ con người cô đang bị dày vò bởi câu nói của Đồng TưThành, anh bảo muốn làm lại từ đầu với cô, đã trở về lại không đến gặp cô, chonên cô không còn tâm ý khác.
Đang nghĩ, thì có điện thoại củaHứa Dực Trung. Nghiêu Vũ không kịp nghĩ ấn luôn nút từ chối. Hứa Dực Trung lạigọi, cô dứt khoát tắt luôn máy.
Hứa Dực Trung không liên lạc đượcvới cô, gọi cho Vương Lũy “Vương Lũy, tết Dương lịch có kế hoạch gì chưa?”.
“Nghỉ ngơi mà”.
“Không tổ chức cho nhân viên đi dulịch?”.
Vương Lũy ngớ ra mãi, Hứa DựcTrung có ý gì? Mắt liếc đảo, “Cậu bắt đầu quan tâm đến phúc lợi của nhân viêncông ty tôi từ bao giờ vậy?”.
“Đã có hẹn đi cắm trại, đôngngười mới vui, đặt thuê bao nhiêu dụng cụ cuối cùng có người không đi được, tụibạn cũ cũng khó gặp, liền hẹn anh. Nhưng một mình anh cũng không thú vị, hay làgọi Vương Lâm và mấy cô gái trẻ ở công ty cùng đi”. Hứa Dực Trung hẹn vợ chồngTrương Lâm Sơn và Nghiêu Vũ, nhưng vừa nghe nói cắm trại, Tuệ An sống chếtkhông chịu đi, thà ở nhà với ông bà già, Tuệ An không đi, Nghiêu Vũ sao có thểđi cùng anh và Trương Lâm Sơn? Vậy là Hứa Dực Trung chuyển hướng sang VươngLũy.
Vương Lũy vỡ lẽ, thì ra Hứa DựcTrung lưu luyến người đẹp Vương Lâm công ty mình. Cười ha hả hỏi lại, “Mấyngười?”.
“À, bốn đến sáu, đông quá cũngkhó hợp nhau, không khoái lắm”. Hứa Dực Trung chần chừ hồi lâu, cuối cùng nóithẳng, “Thế này vậy, tôi, anh, Vương Lâm và trưởng phòng quy hoạch cũng là bạntôi, gọi thêm hai cô bé nữa thế nào?”.
“Tôi gọi một, anh gọi một đượckhông? Tôi muốn gọi Đỗ Lối”. Vương Lũy nói thẳng.
“Được. À, Nghiêu Vũ thì sao? Gọicả cô ấy, cũng là người quen”. Hứa Dực Trung vòng vo mãi cuối cùng nhắc tớiNghiêu Vũ.
Được cơ hội ở bên người đẹp,trong chuyến du lịch cắm trại tuyệt vời như vậy, Vương Lũy như bắt được của lậptức nhận lời. Sau khi hẹn thời gian, định báo cho Nghiêu Vũ, lại nghĩ vừa rồimắng cô, hơi do dự, cuối cùng vẫn triệu Nghiêu Vũ đến văn phòng, “Nghiêu Vũ,tết Dương lịch có kế hoạch đi đâu chưa?”.
“Giám đốc Vương, lại có việc sao?Tôi vừa bị sốc, không có tâm trí làm gì đâu”.
“Không phải, đừng bận tâm chuyệnđó, bây giờ các hoạt động giải trí cũng chỉ có vài tiết mục như thế, không cógì nghiêm trọng. Tết Dương lịch nếu chưa có kế hoạch gì, chúng ta tổ chức đicắm trại”.
“Đi cắm trại? Công ty tổ chứcà?”. Ngực Nghiêu Vũ lại đập dồn như đánh trống, bên ngoài chưa thấy ai nói vềchuyện này, sao lại gọi cô đến văn phòng nói riêng?
Vương Lũy tủm tỉm nhìn cô, “Côcũng quen, chỉ có tôi, Vương Lâm, và phó tổng Hứa của Gia Lâm”.
“Ô, thật tiếc, tết Dương lịch nàytôi định về thăm bố mẹ, lâu lắm không về nhà, lần này không tham gia được, vảlại, sức khỏe tôi không tốt lắm, sợ đi lại làm vướng chân mọi người”. Nghiêu Vũnghiêm túc nói.
Bây giờ cô đã học được cách nóidối thiện ý không gây nguy hiểm, đi ra xã hội là trở thành con người xã hội.Nếu ngày xưa, không muốn đi là nói thẳng, e khó trụ trong xã hội. Trải qua hainăm làm việc, Nghiêu Vũ tự nhận thay đổi lớn nhất của cô chính là điểm đó.
Vương Lũy hơi thất vọng, bản thânanh không sao, nhưng Hứa Dực Trung đã nhắc tới Nghiêu Vũ, lại nghĩ Hứa DựcTrung vốn để mắt tới Vương Lâm. Gọi thêm Nghiêu Vũ chắc là để nghi binh. Thấycô nói phải về thăm nhà cũng không ép. Anh không quá bận tâm tới chuyện đó,cũng không nói lại với Hứa Dực Trung, sau khi thông báo cho Vương Lâm liền gọicô bé Tiểu Điền nhí nhảnh.
Ngày mai là tết Dương lịch, hếtgiờ làm Nghiêu Vũ đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, tắt di động, quyết định ở lỳtrong nhà. Cô biết, Hứa Dực Trung nếu không liên lạc được sẽ gọi liên tục. Bâygiờ cô không có hứng nhận điện thoại và gặp anh ta.
Vừa nghĩ tới đêm say rượu, níukéo anh ta bắt anh ta ở lại với mình, Nghiêu Vũ đã thấy nóng mặt. Có phải hànhđộng của cô khiến anh ta hiểu nhầm? Nên cách vài ngày lại gọi điện, bây giờ lạihẹn đi cắm trại? Nghĩ tới Đỗ Lối, Nghiêu Vũ càng không muốn dính với Hứa DựcTrung.
Gọi mãi cho cô không được, tưởnglà điện thoại hết pin. Hứa Dực Trung nghĩ Vương Lũy sẽ thông báo cho cô nênkhông để ý, hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi.
Bảy giờ sáng hôm sau, anh láichiếc xe bảy chỗ đi đón mọi người. Vừa nhìn thấy Vương Lâm và Tiểu Điền của ĐạiĐường anh sững ra, liếc nhìn Vương Lũy, biết anh ta hiểu nhầm ý mình. Anh thầmmắng Vương Lũy đầu đất, nhưng cũng phỏng đoán, nhất định là do Nghiêu Vũ khôngđi, Vương Lũy mới gọi Tiểu Điền.
Lúc đợi Trương Lâm Sơn dưới nhàlại gọi cho Nghiêu Vũ, vẫn tắt máy. Hiểu ngay, Nghiêu Vũ tránh mặt anh.
Lần trước lúc ăn trưa, còn vui vẻnhư vậy, bây giờ lại sao rồi? Hứa Dực Trung băn khoăn, thấy người đã đến đủ,vội cười hỉ hả đưa cả đoàn đi công viên rừng Bắc Sơn.
Đỗ Lối tham gia chuyến đi với tâmtrạng hiếu kì chờ xem vở kịch. Cô hiếu kì vì sao Nghiêu Vũ không tham gia, lênxe không nhìn thấy cô ta, lòng nhẹ bẫng. Dọc đường tiếng cười của ba cô gáilảnh lót như tiếng chuông bạc. Trương Lâm Sơn ngồi ghế trước cũng ngoái lại gópvui.
Hứa Dực Trung vừa lái xe vừa cốgắng không nghĩ đến Nghiêu Vũ.
Đến địa điểm cắm trại. Đỗ Lối cóVương Lũy ân cần phục vụ, cũng xử sự rất tự nhiên. Vương Lâm đương nhiên kề cậnHứa Dực Trung, Trương Lâm Sơn rất thích tính nhí nhảnh của Tiểu Điền.
Đốt lửa dựng trại, cả đoàn bậnrộn, vui như hội.
Đến lúc ăn, khi ngồi cạnh đốnglửa nướng thịt, Hứa Dực Trung mới làm như vô tình hỏi nhỏ Vương Lũy, “Sao khônggọi Nghiêu Vũ?”.
“Cô ấy về thăm bố mẹ!”.
Hứa Dực Trung nghe vậy, lòng nhẹbẫng, lần này nhất thời bố trí quá gấp, trước đó không hỏi Nghiêu Vũ có rảnh,nhân dịp tết Dương lịch cô về thăm bố mẹ đương nhiên không đi được, có khi tắtmáy là vì chuyện này. Hứa Dực Trung tươi cười giơ cao xiên thịt trong tay, hôto: “Ai ăn thịt nướng đến đây!”.
Cả năm người ào tới.
Đỗ Lối vừa ăn thịt nướng vừa trầmtrồ tán dương tay nghề của Hứa Dực Trung, “Dực Trung, anh học làm từ đâu thế?”.
Hứa Dực Trung cười ha hả, “Hồinhỏ ăn trộm gà của hàng xóm trong ngõ nướng ăn, vậy là biết làm”.
Trương Lâm Sơn giả bộ trố mắt,“Thật không? Phần lớn đều do anh đây chỉ huy cậu ăn trộm!”.
Mọi người cười rộ.
“Anh Trương, sinh nhật em, anhkhông đến”. Đỗ Lối nhắc lại chuyện cũ.
“Chẳng phải anh đã nhờ Hứa DựcTrung tặng quà cho cô?”.
“Vâng, anh ấy tặng rồi, nhưngkhông thành ý, lấy đại một thứ ở quầy bán đồ lưu niệm của sơn trang tặng em,lại còn giữa chừng bỏ đi!”. Đỗ Lối giọng hờn dỗi.
Hứa Dực Trung cười hì hì, “Sơn Tửkhông đến, phạt anh ấy tặng bù!”.
Trương Lâm Sơn đập vai Hứa DựcTrung, cười với Đỗ Lối: “Được, hôm nay anh sẽ thân chinh động thủ, nướng cho côcon cá coi như bù hôm đó!”.
Hứa Dực Trung nhường chỗ, rúttrong túi bộ bài vẫy Vương Lũy, Tiểu Điền và Vương Lâm, “Mỗi người một con! Anhcó thể nướng cho Đỗ Lối hai con!”.
Trương Lâm Sơn cười cười gật gù,Đỗ Lối thấy bốn người đã đủ cặp nên không đến tham gia. Cô nhìn Trương Lâm Sơnnướng cá một cách thành thạo, không kìm được, tò mò hỏi anh: “Tuệ An đã họcđược nấu ăn chưa?”.
“Chưa, cô ấy chỉ học được ăncơm!”. Trương Lâm Sơn nghĩ tới Tuệ An vào bếp không khỏi phì cười, “Dạy cô ấyxào rau, dầu còn chưa nóng đã cho rau vào, đợi nóng dầu lại sợ cháy, sợ dầu bắnbỏng tay, mỗi lần cho rau vào chảo, lại nhảy ra xa. Đúng là!”.
“Ha ha, không biết nấu ăn là tốt,nếu biết, chẳng phải suốt ngày Tuệ An phải nấu nướng hầu hạ anh?”. Đỗ Lối vẫnngưỡng mộ Tuệ An tìm được ông chồng có chức có quyền lại thạo việc nhà như vậy.
Trương Lâm Sơn nhướng mày hỏi cô,“Cô biết vậy mà vẫn chịu khó học nấu ăn?”.
“Em cảm thấy nếu tìm được ngườichồng tốt, nấu cho anh ấy ăn là một niềm vui”.
“Chà chà, bây giờ vẫn còn cô gáicó ý nghĩ như vậy thật hiếm có”. Anh liếc đám người chơi bài, hạ giọng, “HứaDực Trung không theo đuổi cô là tổn thất lớn của cậu ta!”.
Đỗ Lối dẩu môi, “Lại còn không!”.
Hai người nhìn nhau, cũng phá lêncười.
Đỗ Lối bê cá nướng đến, nhân tiệnngồi cạnh Vương Lũy xem đánh bài, phe Hứa Dực Trung và Vương Lâm vừa thắng đangđắc ý cười động trời.
Vương Lũy thấy Đỗ Lối đến, tinhthần phấn chấn, hô quyết tâm “diệt” phe Hứa Dực Trung. Ván này quả nhiên thuậnbuồm xuôi gió thắng lớn, Vương Lũy nhân lúc phấn khởi, cười bả lả nói với HứaDực Trung, “À này, Dực Trung chuyện thiết kế chương trình giải trí của bên đótôi xin lỗi. Tôi cũng đã chỉnh Nghiêu Vũ một trận, bảo cô ấy động não nhiềuhơn. Nhưng Nghiêu Vũ mới làm được hai năm, sau này vẫn nên cho cơ hội nữa!”.
Đỗ Lối vừa gỡ cá vừa lặng lẽ quansát sắc mặt Hứa Dực Trung.
“Mấy trò vui chơi giải trí, quanhquẩn cũng chỉ có thế, muốn đặc sắc thì mời các siêu sao, thực ra cũng chẳng cógì”. Hứa Dực Trung vừa lên bài, quyết tâm gỡ ván này, thủng thẳng nói, “Cũngkhông thể trách cô ấy, chính tôi đã sửa, thông qua rồi, lúc đó tôi còn cảm thấyrất được, thì ra bây giờ những trò giải trí như vậy đều rất phổ biến!”.
Anh buột miệng nói vậy, lại bắtđầu suy nghĩ tại sao Nghiêu Vũ tắt máy không nghe điện của mình, thầm bực đã lộchuyện với Vương Lũy. Nghiêu Vũ bị mắng, chắc rất tủi thân, lòng bỗng thấpthỏm, muốn quay về giải thích với cô.
Đỗ Lối vô cùng hụt hẫng, nhìn HứaDực Trung và Vương Lâm cười nói bên nhau, cô buồn bã đứng lên, người Nghiêu Vũdửng dưng lại là người cô để tâm sâu sắc, nỗi chua chát trào lên, mắt chợt đỏ,vội ngoảnh đi nói, “Tôi đi kiếm thêm ít củi”.
“Để tôi đi cùng, buổi tối khôngnên đi một mình trong rừng”. Trương Lâm Sơn sợ không an toàn đứng dậy đi theocô.
Đi đến bìa rừng, nhận ra Đỗ Lốiđang khóc, anh hỏi: “Sao thế?”.
“Anh Trương, em... không sao”. ĐỗLối cố nén nỗi chua chát, lòng trống rỗng. Lời Hứa Dực Trung lại vang bên tai,anh ta nói đỡ cho Nghiêu Vũ, bảo vệ cô ta. Cô đoán chắc Hứa Dực Trung vì NghiêuVũ mới giao cho Đại Đường phụ trách thiết kế toàn bộ chương trình vui chơi đó.
“Có chuyện gì buồn thế?”. TrươngLâm Sơn rất có thiện cảm với Đỗ Lối, cô thông minh hiểu biết, tinh tế. Anh đoántâm sự của cô liên quan đến Hứa Dực Trung, bất lực thở dài.
Đi được một đoạn, Đỗ Lối lau nướcmắt, “Em không sao!”.
Trương Lâm Sơn nhẹ nhàng vỗ vaicô, “Vì Dực Trung phải không? Gã đó từ nhỏ đã được nhiều cô thích, nó hoa mắt,không biết mình thích ai. Với các cô gái bao giờ cũng thế, em đừng bận tâm”.Trương Lâm Sơn tưởng Đỗ Lối buồn vì thấy Hứa Dực Trung và Vương Lâm chơi bàivui vẻ bỏ mặc cô nên lựa lời an ủi.
Giọng anh dịu dàng, rất giống chacô, Đỗ Lối nghe vậy càng buồn. Theo cô biết Hứa Dực Trung đã hai lần tìm cách ởbên Nghiêu Vũ. Hôm sinh nhật cô không biết liệu có phải anh lại đi tìm cô ta.Anh hầu như không để tâm đến các cô gái, tại sao với Nghiêu Vũ lại khác?
Trương Lâm Sơn đã có kinh nghiệmdỗ dành vợ, đối với những cô gái như Đỗ Lối cho dù xinh đẹp, kiêu ngạo, nhưngvẫn là phụ nữ, yếu đuối rất cần được vỗ về.
Khóc một lúc, Đỗ Lối ngại ngùnglau nước mắt, “Chúng ta về thôi, anh Trương, đừng nói với ai, em rất xấu hổ”.
“Đợi đã”. Trương Lâm Sơn châmđiếu thuốc, “Đợi chút nữa, đừng để họ phát hiện!”.
“Vâng!” Đỗ Lối gượng cười.
Hút hết điếu thuốc, Trương LâmSơn thận trọng dập tắt mẩu thuốc, cúi nhặt cành cây khô, Đỗ Lối cũng làm theo,anh ngăn lại, “Đừng, cần thận kẻo gai đâm, cô soi đèn tôi nhặt là được!”.
Đỗ Lối nghe vậy dừng tay, soi đèncho anh, “Chúng ta ra phía kia, cẩn thận kẻo ngã”. Trương Lâm Sơn ôm bó cànhkhô đi theo.
Đỗ Lối thận trọng bước, thỉnhthoảng ngoái đầu dùng đèn pin soi đường cho anh, bóng cao to của Trương Lâm Sơnthấp thoáng trước mắt, lòng cô như có luồng hơi ấm nhiệt chảy qua, thật là mộtngười đàn ông lí tưởng, Hứa Dực Trung chỉ cần có được một nửa sự chu đáo củaanh thì tốt biết mấy.
Xem tiếp: Chương 20