Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 3

Chương trước: Chương 2



Nghiêu Vũ đột nhiên muốn khóc. Từkhi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tuệ An, từ khi nhìn thấy Tiêu Dương nắm tayThiên Trần, khi nghe mẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi đơn độc đi trêncon đường đêm dài dặc, cô đã muốn khóc.

Hai ngày sau bữa tiệc trên, ThiênTrần gọi điện cho Nghiêu Vũ: “Này, mình đã liên lạc được với Tuệ An, hết giờlàm gặp nhau ở Lương Mộc Duyên cạnh cửa nam trường cũ nhé”.

Hết giờ làm việc, Nghiêu Vũ đithẳng đến quán cafe Lương Mộc Duyên. Thiên Trần và Tuệ An vẫn chưa đến, cô gọimột ly Mocha ngồi đợi. Mấy năm vẫn thế, vẫn hương vị ngày xưa.

Cô đã đến đây mấy lần, đều làĐồng Tư Thành đưa đi. Hồi mới yêu nhau, hai người từng ngồi ở đây thầm thì baochuyện chẳng đâu vào đâu… một ly cafe nhỏ có thể ngồi mấy tiếng, những lúckhông nói thì ngồi nhìn nhau, nhìn bao nhiêu cũng không chán, mắt hân hoan ngợpniềm vui.

Lần nào cũng thấy thời gian trôiquá nhanh, nhoáng cái đã sắp hết một ngày. Hai người luôn nắm tay nhau chạy nhưbay về ký túc xá trước khi đèn tắt, đến tầng trệt, nếu cổng chưa đóng lại đứngtranh thủ nói vài câu… Hồi đó Đồng Tư Thành luôn đứng dưới cột đèn cạnh lối đi,ngước lên chờ Nghiêu Vũ từ cửa sổ tầng bốn ngó đầu ra vẫy tay rồi mới đi.

Bóng người cao gầy dưới ánh đènđường là một trong những bức họa đậm màu nhất trong ấn tượng của Nghiêu Vũ,khiến cô lâng lâng náo nức và cảm thấy rất an toàn. Lúc đó Nghiêu Vũ chưa baogiờ nghĩ một lần nào đó cô nhìn ra sẽ không thấy bóng Đồng Tư Thành.

Ngón tay bối rối di trên khăntrải bàn màu xanh, Nghiêu Vũ buồn rầu nghĩ, sau này mình còn có lại cảm giác đókhông? Còn những lời không sao nói hết với người đàn ông khác, còn cảm giác lưuluyến không thể xa rời? Còn có… niềm vui vô tận dâng lên từ đáy mắt? Một giọngnói thì thầm trong cô, không, không bao giờ có nữa.

Không ai có thể né tránh nỗi buồnriêng. Giữa hai người một khi đã rạn nứt, dù nỗ lực cứu vãn thế nào đều khôngthể trở lại nguyên lành…

Khi trời chưa tối, nhìn nhữnghình trang trí dưới ánh đèn cảm thấy rất mềm mại, dịu dàng lúc này lại lộ vẻtàn tạ. Ngày trước thấy khung cảnh nơi đây tươi sáng lãng mạn. Bây giờ khôngmảy may cảm xúc.

Miệng hơi nhếch, nụ cười chuachát thoáng hiện, cô nhấp một ngụm cafe, chợt cau mày, hôm nay nhà hàng phakhông chuẩn. Hơi đắng, Mocha không có vị như vậy.

Đồng Tư Thành không thích uốngcafe. Anh bảo, uống cafe giống như uống thuốc, không khoái bằng ngửa cổ tu haichai nước khoáng. Anh đưa Nghiêu Vũ đến đây là vì cho rằng phụ nữ thích bầukhông khí như thế, chỉ để chiều ý cô. Mỗi lần đến, anh gọi cafe chỉ mình côuống, còn anh uống nước chanh.

Có phải thích uống cafe từ lúcđó? Nghiêu Vũ chầm chậm nhớ lại. Thích cafe hay nhớ Đồng Tư Thành? Cô khôngbiết. Từ khi có thói quen uống cafe, dường như đồng thời cũng có ấn tượng đốivới Đồng Tư Thành. Nghiêu Vũ thở dài, tại sao vẫn còn nhớ? Nỗi buồn lại dần dầnxâm lấn.

“Ánh trăng thanh, ở đâu đó tronglòng, trong trẻo quá, nhưng sao lạnh giá…”. Nhạc chuông điện thoại chợt vang,Nghiêu Vũ giật mình, vội cầm máy, “Ở đâu? Mình đến ngay!”. Trong di động làgiọng Thiên Trần.

Nghiêu Vũ đứng dậy nhìn ra cửa.Mắt chợt sáng lên rồi tối lại, lúc nhìn thấy Thiên Trần cũng đồng thời nhìnthấy một nhân vật vừa bị cô đưa vào danh sách đen.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Hứa DựcTrung không hiểu sao ngồi ngay bàn sau lưng cô, hình như cũng đang đợi ai.Nghiêu Vũ lạnh lùng nhìn anh ta, lúc anh ta ngẩng đầu, cô đã cúi xuống uốngcafe, ánh mắt không gặp nhau.

Thiên Trần vui vẻ đi đến, thấysắc mặt Nghiêu Vũ hơi lạ, bất giác liếc về sau, mắt chợt sáng: “Chẳng phải phótổng Hứa ư, thật khéo trùng hợp? Ngồi ngay sau chúng tôi?”.

Hứa Dực Trung bực mình, thầm rủaTrương Lâm Sơn chỗ nào không chọn lại chọn đúng Lương Mộc Duyên này! Anh ngẩngđầu cười cười: “Không trùng hợp đã không thành chuyện!”.

Nghiêu Vũ trợn mắt nhìn anh ta,kéo Thiên Trần ngồi xuống, cố nói bằng âm lượng đủ để Hứa Dực Trung nghe thấy:“Khó khăn lắm ba chúng ta mới tụ tập tâm tình, lại bị người ta nghe thấy!”.

Hứa Dực Trung càng bực, thầmnghĩ, ai muốn nghe. Anh lấy điện thoại gọi cho Trương Lâm Sơn: “Sơn Tử, đi đếnđâu rồi?”.

Trương Lâm Sơn cười ha hả trongđiện thoại: “Sau lưng cậu!”.

Hứa Dực Trung ngoái đầu, TrươngLâm Sơn đang cùng một cô gái trẻ rất đẹp, mái tóc chấm vai đi về phía anh. Anhngớ người, lẩm bẩm, đang cần nói chuyện riêng với nhau, sao lại mang phụ nữđến? Đang nghĩ vậy, cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Trương Lâm Sơn reo lên: “ThiênTrần, Tiểu Vũ!”.

Hai cô gái cùng quay ra, cũngngẩn người.

Tuệ An khoác tay Trương Lâm Sơndẫn anh đi lên phía trước, mỉm cười chào Hứa Dực Trung, “Phó tổng Hứa!”. Khôngđợi anh trả lời, vui vẻ nói với Trương Lâm Sơn: “Lâm Sơn, đây là bạn đại họccủa em, Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ! Lâm Sơn, đây chính là chồng bé của em!”.

Hứa Dực Trung cười “khạch” một tiếng,hắng giọng, quay mặt đi.

Nghiêu Vũ lại nhớ hồi đại họckhông hiểu sao cô lại chơi thân với cả hai cô hoa khôi của khoa, thường gọi đùalà hai người tình. Nhưng Thiên Trần nhất định đòi phân rõ ngôi thứ với Tuệ An,Nghiêu Vũ vội giảng hòa, tuyên bố, một người là vợ, một người là tình nhân,tình nhân đương nhiên là Thiên Trần, Thiên Trần phấn khởi ra mặt, đắc ý nói vớiTuệ An, nhìn chung các ông chồng thường cưng tình nhân hơn vợ.

Lúc này thấy Tuệ An gọi mình làchồng bé, nghĩ đến trò đùa ngày trước, lại vui vui. Không ngờ Tuệ An vẫn nhớ,mắt liếc sang thấy Hứa Dực Trung đang tủm tỉm cười gian, cô liền lạnh mặt. Látsau lại nghĩ, người được Tuệ An gọi thân thiết như vậy, chắc rất thân nhau,liệu có phải là bạn trai?

Trương Lâm Sơn âu yếm vỗ vai TuệAn, bình thường Tuệ An rất e dè kín đáo, hôm nay hồ hởi reo lên như vậy ở chỗđông người, chắc là rất vui, anh nhìn hai cô gái, lịch sự khẽ nghiêng mình:“Xin chào!”.

Hai cô không hiểu thế nào, chỉmỉm cười đáp lễ. Tuệ An đi đến, kéo Thiên Trần: “Anh ấy là chồng mình! Tên làTrương Lâm Sơn”.

“Hả?”. Thiên Trần và Nghiêu Vũđều kinh ngạc, Tuệ An lấy chồng rồi? Vừa gặp lại, đã tung quả bom, khiến hai côbạn choáng váng. Sững ra một lát, mới nhìn kĩ Trương Lâm Sơn. Tuổi chừng ba ba,ba tư, có vẻ là người miền Bắc, mắt to mày rậm, là kiểu đàn ông thô, phóngkhoáng hình mẫu Tiêu Phong trong phim Thiên long bát bộ! Hai người nhìn nhau,đều có chung ý nghĩ, Tuệ An đã lấy chồng mà không hề cho họ biết?

Hứa Dực Trung cười vang: “Chuyểnchủ đề đi. Thật không ngờ, Sơn Tử lại cưới được một vợ xinh đẹp như vậy, phảirồi, chính là cô ấy, hôm đó cô ấy cũng đến phải không? Tiệc đông người, tôi đóntiếp chưa được chu đáo”.

“Đúng, hôm đó về sớm. Hôm nay cậuhẹn tôi, bạn cô ấy hẹn gặp, Tuệ An lại muốn giới thiệu tôi với bạn cũ, vậy làhẹn cậu ở đây. Hai chúng ta nói chuyện để bọn họ gặp nhau!”.

Năm người chia hai bàn, ngồixuống, Nghiêu Vũ và Thiên Trần nheo mắt ngắm nghía Tuệ An. Tối nay cô mặc chiếcváy trắng, má phớt hồng, vẻ nhu mì đôn hậu từ trong cốt cách. Hai người nhìnnhau, cười ranh mãnh, xem ra Tuệ An cố tình trang điểm vì cuộc gặp này.

Nghiêu Vũ nhìn những móng tay sơnbóng màu ngọc vô cùng cầu kì và chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon của TuệAn, thở dài: “Đúng là rất khác”.

Thiên Trần cũng nhìn chiếc nhẫnkim cương không nói gì.

Hai cô đang rất tò mò đối với đámcưới của Tuệ An. Mọi chủ đề đều xoay quanh Tuệ An.

Tuệ An ngoái đầu nhìn Trương LâmSơn thấy anh đang nói cười vui vẻ với Hứa Dực Trung. Liền yên tâm nói nhỏ: “Anhấy rất tốt, rất biết cách chăm sóc”.

“Cưới bao giờ?”.

“Đầu năm nay”.

“Quen nhau thế nào?”.

“Anh ấy làm việc ở phòng quyhoạch thành phố, mình ở phòng kinh tế, đồng nghiệp cùng cơ quan giới thiệu”.Tuệ An trả lời, mặt luôn phảng phất nụ cười.

Tuệ An là người tốt bẩm sinh, rấtcoi trọng chất lượng sống, lại sạch sẽ đến cực đoan.

“Tuệ An, hai năm nay, sao khôngliên lạc?”. Thiên Trần hỏi.

Tuệ An khẽ cười: “Mình vừa vào cơquan liền được cử đi bồi dưỡng ở ngoại tỉnh nửa năm. Điện thoại bị mất, khôngcó số của hai người, số máy bàn lại không lưu”.

“Nhưng, Tuệ An, những chuyện kháckhông nói, hôn nhân đại sự như vậy sao cũng không thông báo với bọn mình? Nếuthực sự muốn tìm có khó gì!”. Nghiêu Vũ phụng phịu.

“Nếu không nhìn thấy cậu trongbữa tiệc đó, không biết bao giờ mới gặp nhau”. Thiên Trần nói dỗi.

Tuệ An dịu dàng kéo tay NghiêuVũ: “Anh Sơn không tổ chức lễ cưới ở đây, chỉ tổ chức ở quê anh. Cho nên…”.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ nhìnnhau, đồng thanh phản đối; “Không được! Bây giờ biết rồi, nhất định phải bù!Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay đi, đằng nào bọn mình cũng chưa ăn tối”.

“Ăn lẩu!”. Thiên Trần cười nói.

Tuệ An vui vẻ, ngoái đầu hỏichồng: “Lâm Sơn, họ bắt chúng mình chiêu đãi, phạt đền tiệc cưới”.

“Được, ngồi lát nữa, cùng đi ăn”.Trương Lâm Sơn mỉm cười.

“Thiên Trần, gọi Tiêu Dương điluôn!”. Tuệ An buột miệng, vừa nói xong lại hối hận liếc trộm Nghiêu Vũ.

“Tốt! Lâu rồi không gặp TiêuDương”. Nghiêu Vũ cũng cười, cô hiểu ánh mắt Tuệ An, thầm cảm kích sự tế nhịcủa bạn.

Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành yêunhau trước Thiên Trần và Tiêu Dương. Tiêu Dương quen Thiên Trần qua cô. Sau khiyêu Đồng Tư Thành, Nghiêu Vũ thường đến chỗ anh, nên mới quen Tiêu Dương cùngkhoa Tin học. Có lần Đồng Tư Thành bất ngờ bị giáo sư gọi đến phòng thí nghiệmkhông thể đến chỗ hẹn, nhờ Tiêu Dương thông báo với cô. Nghiêu Vũ và Thiên Trầnđứng trước rạp chiếu phim chờ mỏi mắt, Tiêu Dương nhăn nhở đứng chỗ nào đó quansát chán rồi mới đi đến nói: “Nghiêu Vũ, sư huynh có việc bận, cử đồ đệ thaymặt đến hầu hạ“.

Nghiêu Vũ vốn định giới thiệuThiên Trần làm quen với Đồng Tư Thành, nghe Tiêu Dương nói vậy chẳng còn hứngthú xem phim, nhưng vé đã mua, đành để Tiêu Dương được hời một phen.

Sau lần xem phim đó, Tiêu Dươngbắt đầu theo đuổi Thiên Trần. Trong mắt Nghiêu Vũ, Tiêu Dương là người thôngminh, dẻo mồm, với bạn bè nhiệt tình, nghĩa khí, nhưng luôn cảm thấy có gì hơinông nổi, cô thích kiểu đàn ông trầm tính hướng nội như Đồng Tư Thành.

Nghiêu Vũ không ngờ Thiên Trầnlại yêu Tiêu Dương, gắn bó sáu năm đến tận bây giờ. Còn cô và Đồng Tư Thành đãchia tay ba năm, theo cách nói của Thiên Trần và Tuệ An hồi đó, đã xảy ra mộtbi kịch phá vỡ huyền thoại tình yêu, nguyên nhân lại rất vớ vẩn, do Đồng TưThành ra nước ngoài du học.

Vì vậy Thiên Trần mới hỏi dò TiêuDương, cô rất hoài nghi, cảm thấy Đồng Tư Thành hơi khó hiểu. Cô nói với NghiêuVũ: “Đi du học thì sao? Bây giờ thông tin phát triển, hai người lại yêu nhaunhư thế, Đồng Tư Thành đâu phải không trở về, cứ coi như không trở về cậu cũngcó thể ra nước ngoài với anh ấy!”.

Tuệ An lại nói: “Đồng Tư Thànhchẳng qua chỉ đi học hai năm, nếu xa nhau hai năm đã chia tay, tỷ lệ ly hônkhông biết sẽ cao đến đâu!”. Tóm lại cả hai cô bạn thân đều thấy nguyên nhânkhông thỏa đáng.

Nghiêu Vũ một mực nói là vìnguyên nhân đó, Đồng Tư Thành lại đi vội, vừa nói chia tay là biệt tăm, khôngcó đối chứng, hai cô cũng đành tin lời Nghiêu Vũ. Ngày ấy họ còn sợ Nghiêu Vũnghĩ quẩn, suốt ngày canh chừng, không ngờ, Nghiêu Vũ vẫn ăn no ngủ kĩ, nhưkhông có chuyện gì.

Thiên Trần lại nghi ngờ khôngbiết có phải họ đã chia tay. Cuối cùng họ đã tin, lại kinh ngạc cảm thấy NghiêuVũ bình tĩnh đến đáng sợ. Nguyên văn lời của hai cô bạn là: “Tiểu Vũ, cậu đâuphải là mưa nhỏ, mà là nước thần trong tay quan âm Bồ Tát, vảy vài giọt là dậptắt hỏa diệm sơn!”.

Uống ngụm nước, thấy Thiên Trầnđã gọi cho Tiêu Dương, Nghiêu Vũ hỏi nhỏ Tuệ An: “Anh ấy hơn cậu mấy tuổi? Cótốt không?”.

Mặt Tuệ An lộ ra nụ cười hạnhphúc, cũng nói nhỏ: “Hơn mười tuổi, rất tốt. Bây giờ mình mới nhận ra lấy mộtngười hơn tuổi, không những biết chăm sóc mà còn rất cưng chiều nhường nhịn, cảmthấy rất sung sướng”.

“Mình muốn gặp các cậu là bởi vìnếu Lâm Sơn không tốt với mình, các cậu sẽ bắt anh ấy thay đổi”. Tuệ An khẽcười.

Trương Lâm Sơn đã bàn xong chuyệnvới Hứa Dực Trung, vui vẻ hỏi với sang: “Tuệ An, đưa bạn đến đây, anh mời điăn, đều đói rồi phải không?”.

Năm người đứng lên. Hứa Dực Trungtrả tiền. Trương Lâm Sơn cũng bảo anh đi cùng. Hứa Dực Trung nghĩ, bạn bè củavợ anh ta gặp nhau định không đi. Nhưng nghe nói hôm nay Trương Lâm Sơn chiêuđãi đền bù tiệc cưới, anh ta lại là người của phòng quy hoạch thành phố, saunày còn quan hệ nhiều, lại vui vẻ nhận lời.

Ra khỏi quán cafe Lương MộcDuyên, Tiêu Dương cũng vừa đến. Anh vận áo phông quần bò, trên khuôn mặt sángsủa vẫn là nụ cười cố hữu, đi đến nắm tay Thiên Trần rất tự nhiên, cười với TuệAn: “Lâu nay bất an, Trần Tuệ An”.

Tuệ An khoác tay chồng giớithiệu: “Anh Tiêu Dương, bạn trai của Thiên Trần, cựu sinh viên khoa Tin trườngchúng em”.

Lại giới thiệu Hứa Dực Trung, bangười đàn ông bắt tay chào nhau.

Nghiêu Vũ nhìn bọn họ, đi thẳngđến trước mặt Hứa Dực Trung: “Phó tổng Hứa, tôi đi nhờ xe anh, không phiềnchứ?”.

“Đương nhiên!”. Hứa Dực Trung dùkhông muốn, cũng không thể hiện. Hôm nay Nghiêu Vũ coi như vẫn biết điều, khôngngồi xe của Trương Lâm Sơn, nếu không anh phải mời Đào Thiên Trần và bạn traicô ta lên xe của mình.

Hai chiếc xe phóng thẳng đến quánlẩu Khánh Đức ở Tây Sơn. Đó là quán lẩu Trùng Khánh chính tông, đã có từ lâu,làm ăn ngày càng phát, cuối cùng mở rộng chiếm cả một khu dưới chân núi TâySơn, tạo hình thành cảnh quan kiểu lâm viên. Là quán lẩu cao cấp nhất nhì thànhphố A.

Nghiêu Vũ nhẩm tính, năm người ănở đây ít nhất cũng hai ngàn, mất đứt nửa tháng lương. Cô mới đến đây hai lần,đều được mời, không khỏi thở dài, thời bây giờ chênh lệch giàu nghèo ngày cànglớn.

Tuệ An và Trương Lâm Sơn hôm nayđều mặc hàng hiệu, theo đánh giá của Nghiêu Vũ chắc chắn không phải hàng nhái.Nhưng lại đi con xe Santana 3000 thông dụng. Cô đoán có lẽ Trương Lâm Sơn làquan chức, không muốn để dư luận chú ý. Cô nhìn Hứa Dực Trung, cũng lờ mờ hiểura.

Đèn lấp lánh sáng rực trong thunglũng. Thành phố A dựa núi kề sông, tốc độ phát triển các mặt đều rất nhanh,nhất là bất động sản. Mấy ngọn núi gần thành phố đã bắt đầu cựa mình, các côngty bất động sản xây chung cư cao cấp, biệt thự và khu nghỉ mát. Đứng trên núicó thể bao quát toàn cảnh thung lũng và hai con sông chảy qua thành phố. Conđường nối với thành phố không quá mười phút xe hơi. Những khu chung cư có đườnggiao thông thuận lợi, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, lại được biết trong quy hoạchsẽ là khu vực hành chính mới của thành phố tương lai, hầu như bán hết ngaytrong ngày đầu tiên rao bán. Tuy không phải bán hết thật sự, nhưng lượng giaodịch thành công ít nhất cũng trên sáu, bảy mươi phần trăm.

Giới đầu tư tung tin, liên kết gâydư luận thúc đẩy tiêu thụ. Dân chúng chỉ lo giá đất tăng, ngoan ngoãn đem sốtiền tích lũy cả đời, mua nhà, đổi nhà, đầu tư, lại thêm người ngoại tỉnh trànđến khiến giá đất tăng vùn vụt. Chỉ trong thời gian hai năm qua, giá thuê nhàcủa thành phố này bình quân tăng hơn ngàn đồng. Những ngôi nhà vốn có giá thuêhơn ngàn bây giờ hầu như không còn.

Phòng quy hoạch là gì? Nếu biếttin sớm, là cơ hội vàng đối các công ty bất động sản. Nếu Trương Lâm Sơn có địavị tốt trong sở quy hoạch, anh ta chỉ cần bóng gió tiết lộ trước mấy câu coinhư thành công, nếu có mối quan hệ sâu hơn nữa với ban lãnh đạo phòng quyhoạch, cơ hội làm ăn sẽ rất lớn… nhưng đó không phải vấn đề cô quan tâm, cũngkhông phải cô muốn tìm hiểu, Nghiêu Vũ nhìn ra ngoài cửa xe.

Nghiêu Vũ thích ngồi xe buổi tối,buổi tối cô cũng không bị say xe như ban ngày. Trong xe có thể nhìn thấy phongcảnh thành phố như bức tranh lướt qua trước mắt. Nhắm mắt cũng biết thành phốbên ngoài đẹp thế nào.

Ven sông có rất nhiều cảnh đẹp.Cứ đến tối, đèn nhất loạt sáng trưng, Thanh giang, Bạch giang như hai dải bạchngọc làm nổi bật thành phố, trông như thế giới truyện cổ tích.

Trước đây vào buổi tối, cô vàĐồng Tư Thành thường dùng xe địa hình đi lên chỗ cao ngắm nhìn cảnh sông. Lúcđó Đồng Tư Thành cực kì phấn khởi, với bao hoài bão tương lai. Anh hào hứngnói: “Nghiêu Nghiêu, anh thấy vị trí địa lí của thành phố này và thành phố thủphủ của tỉnh trong tương lai, công nghệ thông tin sẽ phát triển rất nhanh!”.

Nghiêu Vũ mơ hồ nghĩ, anh nói rấtđúng, thành phố này ngày càng coi trọng khai thác các ngành khoa học kĩ thuậtcao theo mô hình bảo vệ môi trường, đã xây dựng một trung tâm khoa học kĩ thuậtcao quy mô lớn ở phía nam. Anh nên ra nước ngoài, được học bổng cao, điều kiệndu học tốt như thế, Đồng Tư Thành đương nhiên không thể bỏ qua.

Cô nhìn ra ngoài, bắt đầu ngơngẩn. Chợt nghe tiếng nói của Hứa Dực Trung: “Ba cô xem ra quan hệ rất tốt. CònĐỗ Lối? Cũng là bạn cũ phải không?”.

Nghiêu Vũ lập tức thấy hứng thú,từ lúc lên xe, cô vẫn im lặng, thấy anh ta vừa mở miệng đã nói tới Đỗ Lối, liềnthủng thẳng trả lời: “Tính cách không hợp lắm, bạn học bình thường thôi”.

Hứa Dực Trung không tin, nếu chỉlà bạn bình thường, sao buổi tối tắm suối nóng ở sơn trang anh lại nghe thấyNghiêu Vũ châm biếm quan hệ giữa anh và Đỗ Lối. “Thật ư? Tôi lại thấy hai ngườinhư có thâm thù đại hận gì. Cô Nghiêu, hôm đó tôi đến trước hai người, vô tìnhnghe được tâm sự của cô và cô Đào, quả thật xin lỗi, có điều, cô nói những lờiđó tôi quả thật khó chịu nên mới bỏ đi”.

“Biết rồi, tôi, Thiên Trần và TuệAn quan hệ rất tốt, Tuệ An không có thói quen thủ thỉ bên gối”. Giọng cô vẫnlạnh nhạt.

Hứa Dực Trung bỗng nổi giận, saocô ta nói năng bốp chát như thế? Nói vậy hóa ra anh vì mối quan hệ với vợ chồngTrương Lâm Sơn mới xin lỗi cô ta. Không biết điều tí nào! Đang định giáo huấnmột phen. Thì Nghiêu Vũ có điện thoại.

“… Ai cũng có niềm đau, muốn giấucàng da diết. Ánh trăng lạnh chiếu hai đầu vực thẳm, ở trong lòng nhưng không ởbên nhau”.

Hứa Dực Trung ngẩn người, sao lạidùng một bài hát buồn như thế làm nhạc chuông? Không hợp lắm với các cô gáitrẻ.

Nhạc chuông vang một lúc, NghiêuVũ có vẻ do dự, cuối cùng nghe máy, “Mẹ à, có chuyện gì?”. Giọng cô có vẻ khônghài lòng, vừa nghe vừa liếc nhìn Hứa Dực Trung.

Trong xe rất yên tĩnh, anh loángthoáng nghe thấy bên kia có tiếng khóc. Nghiêu Vũ biết anh nghe thấy, tắt luônmáy.

“Đối xử với bố mẹ như vậy có phảilà thái độ của người làm con không?”. Giọng Hứa Dực Trung rất nghiêm, anh đãtìm thấy chủ đề chỉ trích Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ thấy mẹ mới nói hai câuđã sụt sùi, lại đang có mặt người khác, không tiện nói nhiều. Ngắt máy nhưnglòng rối như tơ, sao có thể nghe lọt lời giáo huấn của Hứa Dực Trung, cườikhẩy: “Đó là chuyện riêng của tôi, phó tổng Hứa hình như can thiệp quá rộng?”.

Hứa Dực Trung bực mình, giọng hơigay gắt: “Phận làm con phải hiếu thuận, hiếu thuận lấy thuận làm hiếu! Mẹ côđang có chuyện không vui, muốn nói, sao cô có thể tắt máy không nghe? Người cótuổi sẽ buồn thế nào?”.

Nghiêu Vũ nổi xung: “Tôi tắt máycủa tôi, liên quan gì đến anh? Dừng xe!”.

Hứa Dực Trung đạp phanh: “Cô làkiểu người gì không biết? Nói xấu người sau lưng không xin lỗi, lại bất kínhvới bố mẹ như vậy, tôi ghét nhất con cái hỗn hào!”.

Nghiêu Vũ đẩy cửa xe nhưng khôngđược: “Mở cửa, tôi muốn xuống! Đi với anh chẳng có gì hay!”.

“Như vậy sao được! Cô đi rồi SơnTử và mấy cô bạn kia lại tưởng tôi đã làm gì cô!”. Hứa Dực Trung vẫn ngồi yên.

Nghiêu Vũ lấy điện thoại ra gọi:“Thiên Trần, cậu nói với Tuệ An, tớ không đi ăn, nhà có việc gấp… Ờ, ờ, đượcrồi, lần khác gặp!”.

Tắt máy, Nghiêu Vũ lại tiếp tục:“Được rồi, không còn việc của anh, mở cửa xe!”.

Hứa Dực Trung lập tức mở cửa.Nghiêu Vũ bước xuống, đột nhiên quay lại cười với anh: “Hiếu thuận hay không bốmẹ tôi biết là được, còn nữa, với cái kiểu mới nghe nửa vời chưa biết đâu vàođâu đã vội phán bừa như anh, công ty Gia Lâm để anh làm phó tổng giám đốc, làkhông biết dùng người! Hừ!”. Cô đóng mạnh cửa xe, quay người đi thẳng về hướngthành phố.

Chỗ này cách thành phố một quãngkhá dài. Đèn đường sáng trắng, phía xa chi chít ánh đèn sáng rực. Nhưng cho dùngoái nhìn mỏi cổ, cũng không thấy bóng Đồng Tư Thành đứng dưới ánh đèn. Conđường yên tĩnh, phía trước không một bóng đèn xe hơi đi đến. Giống như trong ácmộng, cô chỉ có một mình, chỉ một mình đơn độc.

Nghiêu Vũ đột nhiên muốn khóc. Từlúc thấy ánh mắt bối rối của Tuệ An, từ lúc nhìn thấy Tiêu Dương vừa đến là nắmtay Thiên Trần, khi mẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi một mình đi trêncon đường dài hiu quạnh trong đêm, cô đã muốn khóc. Không biết là do nỗi buồnthường trực từ khi chia tay Đồng Tư Thành hay là do cảm giác cô đơn một mìnhtrên đường vắng.

Trước đây, Nghiêu Vũ chưa từng điđêm một mình, lúc chưa vào đại học luôn được bố mẹ bao bọc nâng niu, mỗi lần rangoài chơi, nếu trời tối dù cách nhà mấy trăm mét cũng có người đưa về tận cửa.Vào đại học hầu như chỉ quanh quẩn trong trường, lúc ra ngoài luôn có Đồng TưThành ở bên. Hai năm sau ngày tốt nghiệp, dù đường xa, trời tối cô luôn chỉ cómột mình.

Lúc này cô thấy hận Đồng TưThành, vừa đi vừa khóc. Đúng, cô nhớ nhà, nhớ mẹ. Nhưng lại không muốn về.

Hứa Dực Trung sau khi bị NghiêuVũ thẳng thừng phê phán, đóng cửa xe im lặng suy nghĩ. Anh là người tự chủ vàbiết tự phản tỉnh, nhất là khi người khác không hài lòng về mình.

Nghĩ lại lời Nghiêu Vũ, cảm thấy cũngcó lý. Đỗ Lối và Nghiêu Vũ chắc hẳn có chuyện gì, nên hai cô bạn mới nói thế.Còn Nghiêu Vũ bảo anh hùa với Đỗ Lối, lúc đó anh thấy cô rất ngộ nghĩnh đúng làcũng có ý muốn cô uống rượu. Lại nữa, khi thấy mẹ khóc, cô tắt máy đương nhiênlà do không muốn người ngoài biết chuyện gia đình, anh lại sống sượng mắng côkể cũng hơi quá đáng.

Hứa Dực Trung gọi cho Trương LâmSơn: “Sơn Tử, mọi người cứ vào trước, tôi đưa cô Nghiêu về, nhà cô ấy có việcgấp. Ờ, nếu còn sớm tôi sẽ quay lại! Ờ, thế nhé”.

Anh quay xe đuổi theo Nghiêu Vũ,thấy đường vắng tanh không một bóng người, bắt đầu hối hận đã để một cô gái trẻđi bộ về thành phố. Anh nhấn ga tăng tốc, mười phút là đi hết đoạn đường. Nhưngtịnh không thấy bóng cô.

Anh thầm nghĩ, đi bộ không thểnhanh như vậy. Từ thành phố đến Tây Sơn chỉ có mỗi con đường này. Từ lúc dừngxe đến lúc gọi điện quay trở lại, thời gian không đến năm phút, lúc đó cũngkhông thấy chiếc xe nào chạy qua. Anh bỗng hoảng sợ, nếu Nghiêu Vũ xảy rachuyện gì trên đường, anh giải thích thế nào với mọi người?

Quay đầu xe, lại men đường núitìm lần nữa.

Nghiêu Vũ đi được mấy phút, càngđi càng sợ. Từ đây đến thành phố đi bộ ít nhất cũng mất bốn mươi phút. Cô dứtkhoát ngồi xuống vạt cây xanh chờ xe đi nhờ. Cô biết, buổi tối người đến quánlẩu Khánh Đức rất đông, sớm muộn cũng bắt được xe. Liền đứng vào chỗ khuất chờđợi. Mấy phút sau, đã nhìn thấy xe của Hứa Dực Trung từ phía trước phóng đến.

Anh ta quay lại tìm cô? Nghiêu Vũvẫn bực mình. Ngồi một lát, thấy có xe đi đến, nhìn biển xe, biết là xe côngcủa cơ quan nhà nước, liền nhảy ra vẫy.

Khi sắp đến thành phố, Hứa DựcTrung cũng vừa quay xe trở lại, anh liếc nhìn chiếc xe màu đen phóng ngượcchiều.

Nghiêu Vũ về tới thành phố xuốngxe. Gọi taxi về nhà. Cảm giác an toàn dần dần trở lại. Tối nay quả rất mệt, côtắm xong, đọc sách một lúc rồi đi ngủ.

Lúc này Hứa Dực Trung vô cùng lolắng, lại rà soát lần nữa con đường vừa đi, hoàn toàn thất vọng, đành đến quánlẩu Khánh Đức. Trương Lâm Sơn và mọi người đang ăn uống vui vẻ. Thấy vẻ mặt ỉuxìu của anh liền hỏi: “Nhà Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì? Có phải bố cô ấy đếnchơi?”.

Hứa Dực Trung than thở: “Lúc đầucô ấy không muốn tôi đưa về, nhất định đòi xuống xe, tôi nghĩ từ đây đến thànhphố còn xa, nên quay lại đuổi theo nhưng không thấy, đi bộ sao có thể nhanh nhưthế?”.

Thiên Trần vội gọi điện, chỉ cótín hiệu tắt máy. “Không biết xảy chuyện gì?”.

Tiêu Dương ôm vai cô: “Đừng lo.Có khi Nghiêu Vũ bắt xe về nhà, tắt máy đi ngủ rồi”.

Thiên Trần và Tuệ An nghe nóivậy, nghĩ đến đoạn đường mới làm chưa lâu, người đến đây đều đi xe riêng, taxihầu như rất ít, nên không yên tâm.

Tuệ An nói: “Thế này vậy, chúngtôi ăn cũng gần xong, chỉ còn phó tổng Hứa”.

“Tôi không sao, bây giờ phải tìmđược người đã, mong là không xảy ra chuyện gì”.

Tất cả ra khỏi quán, đi thẳng đếnnhà thuê của Nghiêu Vũ. Thiên Trần và Tiêu Dương lên tầng gõ cửa, Hứa Dực Trungvà Trương Lâm Sơn ở dưới hút thuốc.

Gõ cửa rất lâu, Nghiêu Vũ mớiláng máng nghe thấy. Cô đi dép lê, mắt ngái ngủ ra mở cửa, giật mình nhìn nétmặt lo lắng của Thiên Trần: “Có chuyện gì, Thiên Trần?”.

Nhìn thấy cô, Thiên Trần xoa ngựcthở phào: “Tiểu Vũ, cậu về nhà dù gì cũng nhắn vài chữ hoặc gọi điện, làm mìnhsợ suýt chết, tưởng cậu xảy ra chuyện gì”.

Tiêu Dương ôm vai Thiên Trần,thương người yêu leo bảy tầng lầu mệt, thấy Nghiêu Vũ bình yên, anh nói: “Đạitiểu thư, cô làm người khác tá hỏa có biết không? Phó tổng Hứa định đưa cô về,suốt tối tìm khắp đường núi không thấy đâu! Đang sợ mất vía kia kìa”.

Nghiêu Vũ cười: “Mới thế đã sợmất vía? Thiên Trần, lúc nào cậu điều tra suối nước nóng? Mình muốn làm anh tamất vía thật một phen!”.

Thiên Trần thở phào, thấy nhắcđến Hứa Dực Trung là Nghiêu Vũ nổi đóa, liền cười: “Được, chúng mình sẽ làmngay, cậu ngủ đi, Tuệ An cũng rất lo. Bây giờ vẫn cùng chồng đợi dưới kia. Cậukhông sao là được, bọn mình đi đây”.

“Đợi đã, mình mặc áo xuống nóivới Tuệ An một câu, hôm nay khó lắm mới gặp nhau”. Nghiêu Vũ nhanh chóng quayvào thay đồ. Ra ngoài nhìn thấy Thiên Trần và Tiêu Dương lại không nhịn đượccười.

Tiêu Dương ngồi xuống nói vớiThiên Trần: “Mệt phải không, lên anh cõng!”.

Nghiêu Vũ đã quá thân thiết vớihọ, làm như không nhìn thấy, đi lên trước. Thiên Trần rất tự nhiên nhảy lênlưng Tiêu Dương, tiếp tục nói chuyện với Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, cãi nhau với HứaDực Trung về chuyện hôm đó phải không?”.

“Anh ta lại dám mắng mình là bấthiếu! Ha!”. Nghiêu Vũ ngửa đầu cười.

“Còn oan gì nữa, mấy năm không vềnhà, không biết bố mẹ thế nào? Nếu là bố mẹ tớ…”. Thiên Trần vội im, nghĩ tớibố mẹ phản đối Tiêu Dương, bất giác ôm cổ anh càng chặt, ba người lặng lẽ xuốngcầu thang.

Đến tầng hai, Thiên Trần tuộtxuống, nắm tay Tiêu Dương. Nghiêu Vũ nói đùa: “Hai người sắp thành song sinhdính liền rồi!”.

Thiên Trần nhún vai, Tiêu Dươngcười khoác vai cô đi xuống.

Nghiêu Vũ liếc thấy Hứa DựcTrung, mỉm cười: “Làm phiền phó tổng Hứa rồi, rất xin lỗi. Không ngờ phó tổngnhiệt tình như vậy”.

Hứa Dực Trung liếc Nghiêu Vũ, cômặc áo phông rộng, quần xuông, tóc hơi rối, nói năng lại rất khách khí, cảngười trên dưới một vẻ ung dung bất cần. Anh cau mày: “Không xảy ra chuyện gìthì tốt, hôm nay lẽ ra không nên để cô Nghiêu đi một mình, ban đêm không antoàn. Được rồi, người đã về nhà là không sao, tôi cũng về đây”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 4

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Kem Tan Trong Miệng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10


Dừng H Là Thất Đức A

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 4


Chạy Tình

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 77


Ngộ Xà

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 96