1 Chương 1: Mối tình đầu của Quan Tiểu Úc Đêm yên tĩnh. Trong một nơi sáng sủa, sạch sẽ, bức màn voan mỏng màu xanh nhạt để che đậy bị gió đêm lay động, thỉnh thoảng chạm đến chuông gió san hô treo trên cửa sổ, phát ra tiếng ngâm khẽ dễ nghe… Trên tủ đầu giường màu trắng là một ly cà phê vẫn đang có khói bốc lên, hương cà phê và hương sữa nhàn nhạt tràn ngập bay khắp cả phòng.
2 Chương 2: Mùa yêu đương của Quan Tiểu Úc Bị nhà trang điểm tốt nhất tra tấn liên tục suốt hai giờ, người con gái trước gương như được thay da đổi thịt*.
3 Chương 3: Ý trời trêu người Mui xe thể thao mở ra trên đường cao tốc, gió thổi mạnh làm rối tóc Ivan, thổi lên tay áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt của hắn, lộ ra cánh tay thuần khiết, cứng rắn bên trong, dáng điệu cũng đàng hoàng.
4 Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất vui vẻ.
5 Chương 5: Bóng ma khó hiểu trong Quan Tiểu Úc Đi núi đối với một vài người có thể nói là một loại vui sướng khó có thể nói rõ, trải qua con đường đầy bụi gai gập ghềnh, phải đi từng bước một hướng tới đỉnh núi.
6 Chương 6: Tiểu Úc để lỡ tình yêu? Mười một giờ tối, di động lại vang lên đúng giờ, Tiểu Úc tiện tay cầm lấy di động đặt ở bên gối, trên màn hình rõ ràng hiện bốn chữ: Hung linh đêm khuyaTrong điện thoại vẫn là thanh âm tràn ngập từ tính, lại mang theo vài phần nhẹ nhàng.
7 Chương 7: Quan Tiểu Úc tâm động tư vị Đứng trước cửa kính phòng bệnh Tiểu Úc thiếu chút nữa không nhận ra bạn của Ivan, anh ấy gầy tới mức xương gò má cũng nổi lên, hốc mắt lõm xuống, không thể thấy được vẻ tuấn lãng, cương nghị ngày xưa.
8 Chương 8: Quan Tiểu Úc thổ lộ thất bại Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên thân thiện vỗ vỗ vai Ivan, hướng phía sau anh nhìn xung quanh một chút hỏi: “Sao chỉ có một mình con?” “Vì con sợ bị muộn một lần nữa.
9 Chương 9: Quan Tiểu Úc đợi chờ không thay đổi “Lam Hàng, báo cáo ngân sách khoa học tự nhiên của cậu được duyệt chưa?” Thầy Chu đầu hơi hói quay sang anh ta hỏi.
10 Trầm mặc một lúc, hơi thở Lăng Lăng dần dần bình ổn, cô khẽ vuốt những sợi tóc đen trên trán, mắt cô hoe hoe đỏ nhưng quật cường. “Thầy Dương, nể tình thầy là thầy của em… Em không so đo, nhưng em hy vọng sau khi tốt nghiệp Thạc Sĩ sẽ không gặp lại thầy…” “Em chán ghét anh vậy sao? Cả một cơ hội cũng không cho anh?” “Cơ hội?!” Vẻ mặt Lăng lăng cố nén mệt mỏi, cười nhạo,“Thầy yêu em! Thầy yêu điều gì ở em? Thầy hiểu em được bao nhiêu?” Dương Lam Hàng nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp như ánh sáng trong đêm, giọng anh trầm thấp như tiếng đàn violon mà uyển chuyển.
11 Bên ngoài, sao trên trời thật sự rất sáng, tựa như ngày đó trên bãi biển. Ngồi bên khóm hoa ngào ngạt hương thơm, nhìn dải ngân hà lấp lánh sao, Tiểu Úc chợt thấy mình như một ngôi sao thật nhỏ bé trong thế giới mênh mông này.
12 Từ sau đêm đó, mỗi đêm Tiểu Úc luyện yoga xong đều đi đến câu lạc bộ tư nhân đó ngồi chốc lát. Cô hy vọng phóng túng mình trong chốc lát để mình không nhớ anh, không nhớ bọn họ từng quen biết, không nhớ lúc bên nhau rất vui vẻ.
13 Thời gian trôi nhanh, mới đó đã đến thời điểm tốt nghiệp. Tiểu Úc làm việc ở chỗ nào cũng vấp phải khó khăn, đã thế còn bị người nhà lạnh lùng, vô tình đuổi ra khỏi nhà.
14 Có lẽ càng là thứ không chiếm được càng khiến người ta chú ý, từ sau ngày đó, anh không cười cũng sẽ giương môi lên, sương mù trong mắt anh có lúc thật khó hiểu, cơ thể tráng kiện lộ ngoài quần áo của anh, tất cả đều nhân lúc Tiểu Úc lơ đãng, xâm nhập vào tâm trí cô, dù thế nào đều không dời đi được.
15 Trong sân bay, Tiểu Úc đến cửa đăng ký mà nhịn không được quay đầu về phía sau nhìn xung quanh. Tuy cô không nói cho ai biết cô muốn đi Nhật Bản, nhưng vẫn mơ mộng lúc này Âu Dương Y Phàm sẽ như thần tượng trong phim, chạy đổ mồ hôi như mưa từ xa xa tới, ôm chặt lấy cô và nói: “Tiểu Úc, anh yêu em, ở lại với anh đi!!!” Biết đâu vì xúc động cô sẽ không đi nữa.
16 Tiểu Úc bước đi không vững trên bờ cát, trước mắt đều là một mảnh tối tăm. “Anh muốn cho em xem cái gì thế?” Cô hỏi. Âu Dương Y Phàm mãi mới chịu tháo chiếc khăn lụa màu đen trên mắt cô xuống.
17 Phiên Ngoại: Tâm sự của Dương Lam Hàng Lăng Lăng che mặt xông ra ngoài, Dương Lam Hàng do dự một chút Để không quấy rầy bọn họ, tôi ngồi xuống một mình tiếp tục uống cà phê.