Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 15
Chương trước: Chương 14
Hứa Dực Trung ngây người nhìn ánhđèn đó, miệng thở ra hơi lạnh. Sao anh luôn không kiểm soát được bước chânmình? Nhất định là anh vui, rất vui vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt đem làmviệc, tuy nhiên, ánh đèn le lói trong đêm đông này lại khiến lòng anh có gì áynáy và bất nhẫn?
Thư của Đồng Tư Thành gửi đến rấtđều, mỗi tuần một bức, Nghiêu Vũ đọc xong lại ném vào ngăn kéo. Cảm giác bỏngtay như cầm vật nóng lúc mới nhận được bức thư đầu tiên không còn nữa, cô bìnhtĩnh đọc, nghĩ tới lời anh năm xưa: Có lẽ em sẽ đau lòng, nhưng thời gian sẽchữa lành vết thương.
Nghiêu Vũ thở dài, đúng, thờigian hai năm, vết thương đó không còn rớm máu. Ngoài nỗi xót xa vô hạn khi nhớlại những ngày tươi đẹp bên nhau, cô sống rất bình thường, lại còn đầy tự tinvà hứng khởi với tương lai.
Có lúc thậm chí cô không muốnnghĩ đến cuộc chia tay năm xưa, không có cuộc chia tay ấy, tình yêu của cô vàĐồng Tư Thành sẽ là một dấu chấm câu viên mãn, cuộc chia tay khiến cho dấu chấmcâu kia thêm một nét bút đậm, biến thành dấu chấm than.
Bây giờ thư của Đồng Tư Thành lạilàm cho dấu chấm câu thêm cái đuôi, biến thành dấu phẩy, cô và anh vẫn chưa kếtthúc, một kết cục còn chưa biết.
Nghiêu Vũ nhìn bàn tay mình, dấumôi nhiệt thành và nóng bỏng của Đồng Tư Thành in lên đó. Ngày ấy cô đã nghĩ,nụ hôn của anh sẽ gắn với đường sinh mệnh trên bàn tay cô vĩnh viễn. Tại sao conngười ta luôn trải qua, rồi ngoái đầu nhìn lại, mới than lên, vĩnh viễn cónghĩa là vĩnh viễn không tồn tại!
Con người sau khi lớn, mắt khôngcòn trong sáng như trẻ con. Người ta bảo, những gì mắt trẻ con nhìn thấy đều lànhững thứ sạch sẽ. Khi lớn dần, nhìn càng nhiều, ánh mắt sâu dần, nặng dần, vẻtrong sáng dần dần bị phủ lấp. Chỉ có lòng mình, Nghiêu Vũ nghĩ, chỉ có lòngcô, ở một góc sâu vẫn còn một khoảng trong sạch, cho dù trái với quy tắc ngầmlưu hành trong xã hội, cô cũng muốn bảo vệ cái khoảng trong sạch đó.
Cô liếc nhìn ngăn kéo, những lờicám dỗ trước đây Đồng Tư Thành chưa viết hoặc chưa nói. Có lẽ anh lập trình máytính chỉ gồm số 0 và số 1 đơn điệu sẽ chân thực hơn những bức thư hoa lá kia.
Nhớ lại rất lâu, có lẽ đối vớiĐồng Tư Thành, thời đại học cô quá đơn giản, giao tiếp đơn giản, yêu đơn giảnvà... đơn giản... không cần những lời đó, tình cảm vẫn tự nhiên bộc lộ.
Có phải anh từ bản thân suy racảm giác của cô? Anh tưởng cô sẽ thích những lời lẽ như trong tiểu thuyết đó?Anh chưa bao giờ thử nghĩ cô là người thế nào, tại sao thích cô. Cũng như côchưa bao giờ nghĩ tại sao thích anh, anh là người thế nào.
Trong bức thư cuối cùng, Đồng TưThành nói đơn giản: Xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, anh muốn làm lại từ đầu. Nghiêu Vũđã thật sự nghe thấy giọng nói của anh, thấm buồn và chân thành, trước mặt côhình như lại hiện ra đôi mắt Đồng Tư Thành nồng nàn như ngọn lửa ngày xưa.
Làm lại ư? Năm xưa anh không muốncùng cô cùng nỗ lực, giờ làm lại thế nào?
Có câu châm ngôn: Cười ngườinghèo không cười gái điếm. Một câu nói thật bi ai! Nghiêu Vũ xưa nay không chorằng nghèo là nhục nhã, cô chỉ nghĩ, khi ông Trời bắt ta nghèo cũng chính làcho ta cơ hội thay đổi nó. Đồng Tư Thành đã có cơ hội, nhưng anh không muốn đểcô đi cùng.
Anh nói xin lỗi, lời xin lỗi đólà vì đã không cho cô đi cùng hay vì nói lời chia tay làm cô tổn thương? Chẳngcó gì phải xin lỗi, Nghiêu Vũ đã không còn hận sự tuyệt tình của anh, cũngkhông hận việc anh đã làm. Mỗi người có lập trường và cách nghĩ riêng, chẳngqua lập trường và cách nghĩ của cô không trùng với anh.
Nghiêu Vũ không biết bản thân đãthay đổi thế nào trong hai năm, chỉ biết, chắc chắn không còn là Nghiêu Vũ thờiđại học.
“Nghiêu Vũ!”. Chung Cường gọi.
Nghiêu Vũ cụp ô, đi vào phòng làmviệc của Chung Cường, “Phó giám đốc, có chuyện gì?”.
“Hiện giờ cô chưa nhận việc gìphải không? Tập đoàn Gia Lâm có mảnh đất ở khu Giang Dương sắp khai thác, giaocho chúng ta làm quảng cáo, thiết kế quảng cáo khu chung cư của họ lần trước côlàm rất tốt, lần này cô phụ trách luôn đi”.
Nghiêu Vũ ngó quanh không thấyngười, khẽ nói, “Sư huynh, việc của Gia Lâm từ nay đừng giao cho em”.
“Tại sao? Gia Lâm và Đại Đườngquan hệ rất tốt, nếu cô làm khách hàng này hài lòng, công việc về sau cònnhiều, chẳng phải cô cần tích tiền mua nhà ư?”. Chung Cường giao cho Nghiêu Vũlà có ý ưu tiên cô.
Thu nhập của hầu hết nhân viêntrong công ty gồm lương chính và tiền thưởng, chuyên thiết kế như Nghiêu Vũ,nếu không có việc, mức lương chỉ có một ngàn hai, lần trước thiết kế quảng cáokhu chung cư của Gia Lâm tổng thu nhập được hơn ba ngàn.
Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô, khônghiểu tại sao Nghiêu Vũ từ chối, hạ giọng nói nhỏ: “Bao nhiêu người muốn nhậnviệc của Gia Lâm, biết không!”.
Nghiêu Vũ cảm kích, “Sư huynh,nhưng mà em...”.
“Nghiêu Vũ! Cô cứ coi đây là cơ hộikiếm tiền. Thời buổi này, kiếm tiền là thực tế nhất! Không nhận là thiệt thòilớn!”.
Đúng vậy, việc đến tay, lại làkhách hàng lớn như Gia Lâm, một năm ít nhất cũng kiếm thêm mấy vạn. Nghiêu Vũrốt cuộc làm sao? Chung Cường dù ưu tiên cô, trước hết cũng xuất phát từ lợiích của công ty. Phòng thiết kế đâu phải chỉ có mình cô.
Cô từ chối việc làm, từ chốitiền, chỉ vì Đỗ Lối? Hay do Đỗ Lối đã nhắm trúng Hứa Dực Trung? Tại sao cô muốntránh Đỗ Lối? Thực ra là tránh Đỗ Lối hay tránh Hứa Dực Trung? Nghiêu Vũ nghĩđến lần Hứa Dực Trung mang tài liệu giúp cô, nghĩ tới cảnh Đỗ Lối khoác tay HứaDực Trung ra khỏi quán bar. Thấy Chung Cường nhắc đến công việc liên quan đếnGia Lâm, liền từ chối một cách vô thức. Còn những nguyên nhân mơ hồ, cô khôngnói với Chung Cường.
“Lần trước cô làm khá tốt, cóchuyện gì với Gia Lâm?”.
“Cũng không có gì, có lẽ lầntrước làm vụ đó hơi mệt, muốn nhận công việc nhẹ nhàng hơn”. Nghiêu Vũ cố tìmlí do, cười thật tươi nói, “Gia Lâm là khách hàng lớn, chắc chắn còn những việckhác nữa đúng không? Ông anh?”.
Chặt đổ cây để khỏi nghe quạ kêu!Dứt khoát không liên quan! Như vậy mới dễ sống. Nghiêu Vũ ra quyết định.
Chung Cường lắc đầu, nói: “Thôiđược, đúng là không biết điều! Chẳng lẽ còn phải nài nỉ xin cô kiếm tiền? Nhưngmà tôi đã giúp, cô cũng phải giúp tôi một việc”.
“Việc gì?”.
“Cô bạn xinh đẹp của cô?”. ChungCường không quên Trần Tuệ An anh nhìn thấy hôm dự tiệc.
“Chuyện này, thưa sếp làm sếpthất vọng rồi, người ta đã có chồng!”. Nghiêu Vũ cười ha hả.
“Vậy cô còn cô bạn nào đẹp nhưthế nữa không?”.
“Có!”.
“Thật không?”.
“Đương nhiên là thật, anh cũngquen!”.
Chung Cường băn khoăn nhìn cô.Nghiêu Vũ cười tinh quái, “Đỗ Lối! Khoa Văn, còn đẹp hơn Tuệ An, chính là côta!”.
“Con nhỏ này! Dám đùa ta!”.
Nghiêu Vũ không hiểu.
“Người đẹp như Đỗ Lối, anh cô cónuôi nổi không? Thế mà cũng làm mối! Anh vẫn thích kiểu dịu dàng!”.
Chung Cường vẫn mơ màng nhớ tớivẻ đẹp dịu dàng của Tuệ An.
Nghiêu Vũ bụm môi cười, “Vậy sếpcứ từ từ mà mơ, em đi đây, có việc gì khác báo anh Triệu giao cho em!”.
Cô ngồi trong phòng làm việc nhẩmtính tháng trước do thiết kế quảng cáo cho Gia Lâm cả lương lẫn thưởng tổngcộng được tám ngàn, không có khách hàng lớn như thế lương bình quân chỉ ba bốnngàn. Càng tính càng nát ruột! Nếu được mấy vạn, có khi cô nhận làm cũng nên.Xem ra chẳng phải mình hào hiệp gì, mà là tiền chưa đủ cao, nghĩ vậy lại thấybuồn cười.
“Nghiêu Vũ, việc của Gia Lâm lầntrước làm rất tốt, sao lần này lại không giao cho chị?”. Tiểu Điền thấy chịĐường phấn khởi nhận việc, buột miệng hỏi nhỏ.
“Không thể một mình tranh làmhết, mọi người thay nhau làm!”.
Phòng thiết kế của Đại Đường cóbốn người, Nghiêu Vũ, Tiểu Điền, chị Đường và anh Triệu. Anh Triệu là trưởngphòng, ngoài những vụ lớn, bình thường đều do ba người đảm nhiệm. Nghiêu Vũnghe Tiểu Điền nói vậy cảm thấy không nhận cũng tốt, nếu mình độc chiếm GiaLâm, người khác sẽ không vui.
Sực nhớ Thiên Trần bị cảm. Khôngbiết đã khỏi chưa, liền gọi điện, máy bận. Vừa cúp máy, lại có người gọi,Nghiêu Vũ nghe điện phấn khởi, “Thiên Trần, đang định gọi cho cậu”.
“Bây giờ đừng gọi, một tiếng nữa,nhớ đấy, khoảng hơn sáu rưỡi gọi lại! Đúng, phải là một giọng đàn ông, đừngdùng máy của cậu! Cứ nói là cơ quan có việc gọi đi phỏng vấn! Mẹ mình đến rồi,cúp máy đây". Giọng Thiên Trần rất nhỏ, rất vội vàng.
Nghiêu Vũ cười vang, không nóicũng biết, tối nay Thiên Trần định thoát khỏi chiếc lồng chim. Cô ngẫm nghĩ,quay trở về phòng Chung Cường, “Ông anh, mấy lần muốn mời anh đi ăn, tối nayrảnh không?”.
“Tốt quá!”. Chung Cường nhận lờingay.
Trời tối dần, ven sông đèn sángnhư sao, Nghiêu Vũ mời Chung Cường đến ăn ở quán cá ven sông. Quán nhỏ đã cũ.Diện tích không lớn, bên trong chỉ có năm, sáu chiếc bàn, đó là những quán cũcòn sót lại từ ngày trước. Nghiêu Vũ quen ngồi bên cửa sổ, gọi món một cáchthành thạo.
“Sao lại tìm đến chỗ này?”.
“Hồi đại học hay đến, ông anh, cáở đây ngon tuyệt”. Nghiêu Vũ biết, có những thói quen của mình đã gắn với ĐồngTư Thành, ví dụ sưu tầm ly rượu, ví dụ đến quán cá ngày trước Đồng Tư Thành đưađi.
Không phải vì nhớ, vì hoài niệmmà làm như vậy, chỉ là trong thói quen lại chứa những hồi ức cũ một cách vôthức.
Nồi lẩu sôi lục bục, tỏa mùi thơmphức. Cô hít sâu một hơi, mùi thơm kích thích khẩu vị, “Ông anh, ở đây có tômchiên, cá nhỏ rán giòn cũng ngon, chúng ta ăn đồ vặt trước chứ?”.
“Ừ”.
“Ông anh, lát nữa anh giúp em mộtviệc được không, khoảng hơn sáu rưỡi”. Nghiêu Vũ gắp một con tôm, vừa ăn vừanheo mắt nhìn Chung Cường, nhiệm vụ Thiên Trần giao nhất định phải hoàn thành.
Chung Cường buồn cười nhìn cô,“Em có lòng mời anh đi ăn, nói đi, xem anh có làm được không!”.
“Ô, em thật sự muốn mời anh, việcem nhờ chỉ là gọi một cú điện, anh gọi giúp em một cú điện thoại!”. Nghiêu Vũvội thanh minh.
Thời tiết tháng mười hai thỉnhthoảng có mưa bay, Nghiêu Vũ ngồi trong quán ăn rất hào hứng, trời lạnh cămcăm, ăn cá nóng hổi, thật quá hạnh phúc.
Không chỉ ngồi với người yêu mớihạnh phúc. Nghiêu Vũ hài lòng cười, cô thường cảm thấy hạnh phúc. Làm xong mộtthiết kế thấy hạnh phúc, ăn một bữa ngon thấy hạnh phúc.
Tri túc thường lạc, biết tự hàilòng là sướng! Mình như thế này cũng là tự hài lòng sao? Nghiêu Vũ không rõ lắmphạm trù khái niệm đó, chỉ nghĩ, nên trân trọng hiện tại.
Xem đồng hồ, thầm nghĩ Thiên Trầnđang nóng ruột chờ điện thoại, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, phiền anhgọi giúp cho bạn em, cô ấy...”.
Nghiêu Vũ nhìn thấy một người caolớn đi vào quán, liền im bặt, hi vọng anh ta không nhìn thấy cô. Nghiêu Vũ cúiđầu, nói tiếp: “Nói là cơ quan có việc gấp cần đi phỏng vấn, bảo cô ấy đếnngay...”.
“Phó giám đốc Chung! Thật khéo,hai người cũng đến ăn ở đây?”. Hứa Dực Trung niềm nở chào hỏi. Hôm đó anh đểTrương Lâm Sơn say mềm, bị Tuệ An chỉnh một trận, tối nay mời vợ chồng họ đi ănđể chuộc tội. Tuệ An nói hồi đại học thường đến quán này, không ngờ gặp NghiêuVũ và Chung Cường.
Chung Cường ngoái đầu nhìn thấyHứa Dực Trung hồ hởi chào, “Phó tổng Hứa đi một mình hay với bạn?”.
Vợ chồng Trương Lâm Sơn chưa đến,anh đến trước, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, “Hẹn bạn rồi! À, Nghiêu Vũ, tôi hẹnvợ chồng Trương Lâm Sơn, ngồi chung bàn hay ngồi riêng?”.
Nghiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánhmắt Hứa Dực Trung cười cợt rõ ràng đang nói, có cả Trần Tuệ An ở đây, cô vẫn từchối tôi?
Trần Tuệ An cũng đến, vậy còn nóigì? Đương nhiên là ngồi cùng, mặc dù Nghiêu Vũ rất không muốn ngồi cùng Hứa DựcTrung, nhưng có Tuệ An, lẽ nào ngồi riêng? Cô nhìn Chung Cường, “Ông anh, phótổng Hứa có hẹn một người bạn cũng là bạn em hồi đại học, ngồi cùng đượckhông?”.
“Đông người càng vui, đương nhiênlà tốt!”. Chung Cường vui vẻ nói.
Nghiêu Vũ nhớ việc Thiên Trầnnhờ, lại nhắc Chung Cường. Thấy xung quanh ồn ào, Chung Cường cười đứng dậy rangoài gọi điện.
Bên bàn chỉ còn hai người, HứaDực Trung và Nghiêu Vũ. Nghiêu Vũ thong thả ăn cá rán, hỏi Hứa Dực Trung: “TuệAn nói với anh, cá ở đây rất ngon phải không?”.
“Đúng, hồi đại học các cô thườngđến đây?”.
“Vâng!”. Nghiêu Vũ trả lời đơngiản.
Trước đây Đồng Tư Thành hay đưacô đến, cô cũng thường dẫn Thiên Trần và Tuệ An đến ăn.
Cô thầm nghĩ, tất cả đã thành quákhứ, thời gian đã phủ bụi lên chuyện xưa, đừng nên nghĩ nữa, liền cười vui vẻ,“Tôi thích ăn cá, ở đây vừa rẻ vừa ngon, mời khách cũng không mất mấy tiền, nênmời sếp Chung đến đây”.
“Thì ra mời khách cũng tính toánsợ tốn tiền?”. Hứa Dực Trung trêu cô.
“Đúng, đắt là không mời nổi, cólòng đến là được”. Nghiêu Vũ cười thầm, cảm thấy mỗi người trong cuộc sống đềunhư một diễn viên, thay đổi sắc mặt còn hơn diễn viên đại tài, hơn nữa lúc nàocũng có thể thay chiếc mặt nạ khác mà không để lại dấu vết.
Cô thể hiện thái độ bạn bè bìnhthường đối với Hứa Dực Trung, cố gắng tranh1 những cử chỉ thân thiện của anh takhiến cô băn khoăn. Nghiêu Vũ tin đây là thái độ bình thường nhất, tốt nhất đốivới Hứa Dực Trung. Nhớ lại lần gặp gần nhất, anh ta cùng Đỗ Lối uống rượu rấtthân mật, nên càng không muốn dây dưa với anh ta.
Hứa Dực Trung vừa ăn, vừa nhìnNghiêu Vũ. Một khuôn mặt không son phấn, cô và Đỗ Lối là hai khí chất khác hẳn.Nhìn Đỗ Lối thấy đẹp, còn nhìn cô lại thấy dễ chịu. Rồi bỗng nghĩ, nếu NghiêuVũ mắt cũng long lanh tình tứ nhìn anh như Đỗ Lối, trông sẽ thế nào? Anh lạilập tức phủ định ý nghĩ, mặt cô bình lặng không cảm xúc cơ hồ muốn nói, “đờinày không thể”, lòng bỗng ngao ngán.
“Ánh trăng lạnh, ở hai đầu vựcthẳm...”. Nhạc chuông vang lên. Nghiêu Vũ lục túi xách lấy điện thoại, đã thấyHứa Dực Trung đang nghe máy, “Vâng, vâng, được, biết rồi, hẹn lần sau”.
Hứa Dực Trung tắt máy nhìn thấyánh mắt lạ lùng của Nghiêu Vũ, hiểu ra bật cười: “Bài hát rất hay, tôi lấy làmnhạc chuông”.
Hừ! Bài hát hay?! Nghiêu Vũ chẳngbiết nói sao, cúi đầu ăn. Trực giác bảo cô, Hứa Dực Trung nhất định là cố ý,nhưng nhạc chuông không có bản quyền, anh ta muốn dùng, ai làm gì được.
“Không phải tôi cố ý dùng nhạcchuông giống cô”. Giọng Hứa Dực Trung nghiêm túc, “Nếu khó chịu, cô có thể thaybài khác!”.
“Tại sao!”. Nghiêu Vũ buột miệng,bài hát này cô dùng trước, cớ gì anh ta bảo cô thay, vô lí!
Nhìn Nghiêu Vũ hậm hực, anh lạibuồn cười, cảm thấy trêu chọc cô cũng rất thú vị.
“À, Trần Tuệ An và Sơn Tử có việcgấp không đến được”.
“Ô!”. Nghiêu Vũ nhìn anh, thầmnghĩ, vậy là mất công mời anh ta ngồi cùng.
“Nếu sớm biết đã không cho tôingồi cùng, đúng không? Dù gì cũng không nên để tôi ngồi một mình mới phải! Còngì là hứng!”. Hứa Dực Trung đọc ngay ý nghĩ của cô.
Nghiêu Vũ giả bộ cười, “Quán nhỏ,sợ phó tổng Hứa không quen”.
“Sao lại không quen, chỉ cầnngon, chỗ ngồi không quan trọng, với món ăn tôi chỉ kén mùi vị”. Hứa Dực Trungnói tiếp, “Cô không nên hẹp hòi như thế, chỉ mời sếp của cô, thêm mình tôi cũngkhó chịu?”.
“À, không!”. Nghiêu Vũ nhìn thấyChung Cường bước vào, vội nở nụ cười tươi, “Có thể mời phó tổng Hứa ăn cơm đãlà vinh hạnh, phó tổng không chê là tốt rồi!”.
“Nghiêu Vũ, bạn cô thật thú vị,tôi vừa mở miệng đã thấy cô ấy cuống quýt, vâng vâng tôi sẽ đến ngay, sau đólại có người gọi lại xác nhận, chuyện gì mà phải bày binh bố trận ghê thế?”.Chung Cường nhớ tới giọng nói đầy nghiêm trọng trong điện thoại lại thấy buồncười.
“Bạn em, có người mai mối, mẹ bắtđi gặp mặt, cho nên cô ấy tìm cách trốn. Ha ha, xem mặt”.
“Chung Cường, tôi gọi thẳng tên,anh cũng đừng Hứa tổng làm gì, tuổi cũng xấp xỉ, gọi tên cho tiện”. Hứa DựcTrung xen lời. “Bạn tôi không đến được, hôm nay nhờ phúc của anh, tôi đượcNghiêu Vũ chiêu đãi”.
“Thế nào là tuổi cũng xấp xỉ, đãU30 rồi còn bảo xấp xỉ”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm.
Giọng cô rất nhẹ, Chung Cường đốidiện cúi đầu ăn, không nghe thấy, Hứa Dực Trung bên cạnh lại nghe rõ. Anh phớtlờ, nâng ly với Chung Cường. Anh quyết định bắt đầu từ bạn bè. Chỉ có tiếp xúc,hiểu Nghiêu Vũ, anh mới có thể lí giải cảm xúc mập mờ đối với cô.
Hai người đàn ông lát sau đã thânthiết, nhăn nhở gọi nhau anh anh em em. Hứa Dực Trung cười ha hả nói, “NghiêuVũ, dự án mới của chúng tôi cô làm chứ?”.
Chung Cường và Nghiêu Vũ nhìnnhau. Chung Cường nói, “Xin lỗi, Nghiêu Vũ có việc, đã giao cho người khác,thiết kế cũng rất cừ, đảm bảo bên đó hài lòng”.
Nghiêu Vũ cảm kích nhìn ChungCường, thuận tay gắp cho anh miếng cá để tỏ lòng cảm ơn. Chung Cường nén cườichấp nhận nịnh bợ của Nghiêu Vũ. Mắt liếc hai người trước mặt, thầm nghĩ, cóphải Nghiêu Vũ không nhận việc của Gia Lâm là vì Hứa Dực Trung?
Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ vộivàng gắp cá cho Chung Cường, lại buồn cười, đúng là cố tình nịnh bợ.
Cô không muốn qua lại với Gia Lâmnhư vậy sao?
Không! Không muốn qua lại với anhnhư vậy sao? Thái độ đó Hứa Dực Trung gọi là: Khiêu khích!
Anh rút điện thoại thong thả nhắnmấy cái tin, thấy hồi âm liền cười: “Chung Cường, Giáng sinh và tết Dương lịchsắp đến, Giáng sinh năm nay tập đoàn chúng tôi tổ chức hoạt động vui chơi mấyngày liền ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, tôi đã trao đổi với tổng giám đốcVương của các cậu, thời gian hơi gấp, phòng kế hoạch của tập đoàn đang tậptrung vào dự án mới, chương trình vui mừng Giáng sinh và thiết kế trang trí cáchoạt động của cả năm mới đều giao cho công ty các cậu làm. Ý Vương tổng là giaocho Nghiêu Vũ”.
Chung Cường ngẩn người, giám đốcđã quyết, chỉ có chấp hành. Anh liếc Nghiêu Vũ, “Được rồi, giám đốc Vương quyếtđịnh là được”.
Nghiêu Vũ đang ăn miếng cá, khônghiểu sao bỗng thấy không ngon nữa? Đã dứt khoát từ chối việc của Gia Lâm, còn đangxót ruột vì tiền bay mất, bây giờ việc vẫn đến tay, cô nhăn nhó, rút cuộc việcnày là tốt hay xấu?
“Nghiêu Vũ, thời gian rất gấp,vốn dĩ giám đốc Vương lát nữa gọi điện cho các bạn, tôi gặp các bạn nhân tiệnnói luôn. Hôm nay thứ bảy, ngày mai phải có kịch bản cho chương trình! Thứ nămđã phải hoàn thành trang trí khu vui chơi. Từ thứ sáu đến chủ nhật là chươngtrình vui chơi mừng Giáng sinh kéo dài ba ngày. Chúng tôi đã cho quảng cáorồi”. Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ ngồi ngây, bỗng sướng phát điên.
Anh giả bộ nghiêm trang thở dài,“Quảng cáo dự án mới của chúng tôi phải ra trước Tết, quả thật chưa có chuẩn bịchút nào cho chương trình mừng Giáng sinh, vì vậy quyết định giao tất cả choĐai Đường, lần này cô vất vả rồi. Tôi và giám đốc Vương bên đó đã thỏa thuận,bắt đầu từ ngày mai tập đoàn chúng tôi sẽ tính tiền làm thêm cho nhân viên”.
Nghiêu Vũ thầm tính, thời gianmột đêm, anh ta chỉ cho cô thời gian một đêm để hoàn thành kịch bản chươngtrình vui chơi mừng Giáng sinh! Lại còn bố trí tiết mục, người dẫn chươngtrình, anh ta có lương tâm không? Cô trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, nói thủngthẳng: “Tôi hỏi lại giám đốc Vương!”.
Hứa Dực Trung hoàn toàn không chocô cơ hội từ chối, lập tức gọi cho Vương Lũy, “Lũy Tử à, Chung Cường, Nghiêu Vũvà tôi đang ăn cơm, chính là chương trình liên hoan mừng Giáng sinh, anh cũngbiết, thời gian rất gấp, anh nói với họ một câu”.
Chung Cường đón điện thoại, ậm ừvài câu đưa cho Nghiêu Vũ.
“Nghiêu Vũ, cô cứ lên kịch bảnchương trình liên hoan trước, tôi bảo Tiểu Điền liên hệ người dẫn chương trìnhvà biểu diễn ca nhạc. Phải làm thật tốt, nếu thành công nhất định hậu thưởngcác bạn!”. Vương Lũy nói mấy câu cúp máy.
Nghiêu Vũ và Chung Cường trố mắtnhìn nhau rất lâu. Hứa Dực Trung nhìn thái độ của Chung Cường và Nghiêu Vũ khôngnhịn được cười, hỏi lại Vương Lũy ư? Một việc tốt như thế rơi vào đầu anh ta,anh ta cười còn không kịp sao còn từ chối? Anh giả bộ than thở, “Thời gian rấtgấp, rất xin lỗi, hôm nay coi như tôi mời hai người”. Nói xong còn gắp choNghiêu Vũ miếng cá, “Cá ở đây đúng là rất ngon, cô Nghiêu ăn nhiều một chút”.Nghiêu Vũ lặng thinh, lòng ngán ngẩm, lại còn có chuyện ép người ta kiếm tiền!Cô cảm thấy miếng cá Hứa Dực Trung gắp cho cô quá nhiều xương dăm. Chợt nghĩcâu nói trong tiểu thuyết Vòng đời vây bủa[1] của Tiền Chung Thư: Sự độc ác củacon người thật thà như hạt sạn trong cơm và xương dăm trong cá, khiến người taphải chịu nỗi khổ bất ngờ không thể lường trước. Hứa Dực Trung đột nhiên muốncô thức đêm làm cho xong công việc chẳng khác nào sự độc ác kia, khiến cô chốikhông được, nhận không xong.
[1] Một tác phẩm kinh điển mà bộGiáo dục Trung Quốc quy định học sinh bắt buộc phải học. Đã được xuất bản tạiViệt Nam.
Đằng nào việc cũng rơi xuống đầu,làm sớm vẫn tốt hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dực Trung, “Yêu cầu thế nào?”.
“Mừng Giáng sinh thật rôm rả,cộng với tiết mục đặc sắc của chúng tôi, khiến người ta nhìn thấy là muốn đến,nhất định phải đặc biệt! À, các khu suối nước nóng khác chắc đều có những hoạtđộng thu hút khách, chúng tôi đặt một số giải thưởng lớn, giải cao nhất là haingàn đồng. Tổng số tiền chi cho giải thưởng tôi không nhớ rõ lắm, đợi lát nữasẽ đưa tư liệu cho cô”.
Nghiêu Vũ không còn tâm trạng đểăn, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, lần nàyquá gấp, ngày mai đã phải xong, em nghĩ nên lấy tư liệu sớm để còn làm ngay,anh xem...”.
“Tôi cũng ăn xong rồi, đi thôi,lấy tư liệu về làm cho sớm!”. Chung Cường đã đoán ra, nếu tối nay không gặp họ,Hứa Dực Trung đi đâu đòi thiết kế chương trình ngay sáng mai? Nhưng anh khôngtiện lên tiếng, chuyện này giám đốc đã quyết, chỉ có Nghiêu Vũ phải vất vả suốtđêm.
Chung Cường lái xe đi, Nghiêu Vũkhông ngờ, đi ăn một bữa cá cuối cùng phải thức đêm làm việc, lại là việc củaGia Lâm mà cô không muốn liên quan, lòng không khỏi ấm ức.
“Đến công ty tôi làm hay là mangvề nhà làm?”. Hứa Dực Trung vừa lái xe vừa hỏi cô, vẻ ấm ức của Nghiêu Vũ anhnhìn thấy hết, thở mạnh từng hơi như xả ra nỗi bực trong lòng bấy lâu. Tối naytuy lạnh, nhưng không khí đêm mưa lạnh một cách trong lành vô cùng dễ chịu!
Sự đời chẳng có gì tuyệt đối! Anhtán đồng quan điểm này. Nghiêu Vũ đã không động lòng bởi vẻ điển trai của anh,cũng không màng tiền bạc của anh, anh nhất định dùng hai thứ đó để đập côchoáng váng! Không cần anh đập, chỉ cần bỏ tiền để Vương Lũy đập!
Anh bất chợt nảy ra ý định giaohết cho Đại Đường phụ trách tổ chức chương trình mừng Giáng sinh, lúc đầu cũngthấy như vậy sẽ tốn kém hơn, nhưng lại nghĩ, công ty quảng cáo chuyên nghiệplàm sẽ hiệu quả hơn, mất ít tiền nhưng lại được cái lợi khác. Hứa Dực Trung tìmra đầy đủ lí do để công tư lẫn lộn.
Nghiêu Vũ không bằng lòng, anh đãnhìn ra, nhưng cô vẫn nhận, lại còn lập tức quay về bắt tay vào việc. Hứa DựcTrung cực kì hài lòng bởi ý nghĩ bất chợt đó. Vừa có thể làm tốt chương trìnhGiáng sinh ở sơn trang, vừa cải thiện tâm trạng của mình. Nếu không có NghiêuVũ ở đây, anh rất muốn cười thật to.
“Tôi quen làm ở nhà”. Đến tậpđoàn Gia Lâm? Làm gì có chuyện! Ngộ nhỡ gặp Đỗ Lối, mình lại phải tỏ ra ngạingùng như xâm phạm địa bàn của cô ta!
Hứa Dực Trung đưa Nghiêu Vũ vềnhà. Xuống xe, anh giao cho cô chiếc USB, “Tư liệu đều trong đó”.
“Quảng cáo của công ty?”.
“Đều ở trong đó!”.
Nghiêu Vũ đón chiếc USB rồi đingay, không biết phải làm đến lúc nào, vừa than thở mình xúi quẩy, lại phảinghĩ đến món tiền kiếm được để tự an ủi, đi được mấy bước, không thể nén đượcnữa, cô ngoái đầu nhoẻn cười với Hứa Dực Trung, “Nhớ đấy, tiền làm thêm khôngphải tính từ ngày mai mà tính từ tối nay! À, khoản tiền đó bên ấy tính thếnào?”.
“Một trăm đồng một ngày! Đêm nayvất vả cho cô rồi”. Hứa Dực Trung cười tinh quái.
Nghiêu Vũ về nhà tắm táp, trướckhi thức đêm cô muốn mình phải sạch sẽ dễ chịu, hít một hơi khích lệ mình, mởmáy tính bắt đầu làm việc.
Không phải cô không biết, đây làý nghĩ bất chợt của Hứa Dực Trung, nếu tối nay không gặp anh ta chắc chắn khôngcó chuyện. Cho dù có, cũng không gấp như vậy, làm gì có chuyện cần ngay sángmai.
Lấy ra tờ bạc một trăm đồng đểlên bàn máy tính, Nghiêu Vũ thỉnh thoảng lại liếc mắt, miệng liên tục lẩm bẩm,đây là làm thêm, vì tiền, vì tiền! Làm thêm một tuần là được bảy trăm, cộngthêm tiền thưởng sẽ có bốn ngàn, một tháng có thể mua được bốn mét vuông nhà.
Hứa Dực Trung hà tất phải thù cônhư thế? Dám dùng tiền để đập cô? Nghiêu Vũ viết được một lát, lại nghĩ đến chuyệnđó, anh ta dù tỏ ra nghiêm túc đến mấy, cô cũng không dám tin nửa chữ. Lại nghĩđến những lần tiếp xúc gần đây với Hứa Dực Trung, anh ta vui vẻ mang tài liệugiúp cô, cô còn mời anh ta một chầu Hamburger ở nhà hàng Macdonal. Lòng ngườivẫn thế, Nghiêu Vũ thở dài.
Cô lấy tờ giấy, vẽ một cái đầulợn to đùng, viết ba chữ “Hứa Dực Trung” để lên tờ bạc một trăm, nhìn tờ bạc,nhìn hình vẽ đầu lợn, lại cắm cúi làm.
Nghiêu Vũ vừa đi, Hứa Dực Trungngồi trong xe bật cười ha hả. Anh tưởng tượng cảnh Nghiêu Vũ với đôi mắt thâmquầng như gấu trúc, đến công ty cung kính đưa kịch bản cho anh, còn anh vớidáng vẻ bề trên, bới lông tìm vết yêu cầu cô chỉnh sửa chẵn một ngày nữa, nghĩvậy thấy khoái chí vô cùng!
Anh đã nói với Vương Lũy, lần nàycần gấp, việc tìm người dẫn chương trình và ban nhạc, Gia Lâm sẽ phối hợp,quảng cáo cũng ra rồi, chương trình cho dù thứ ba mới hoàn thành, thứ năm cũngcó thời gian chuẩn bị thỏa đáng. Anh sung sướng đắc ý, mọi hậm hực vì bị NghiêuVũ phớt lờ lập tức biến mất.
Hứa Dực Trung ung dung trở về nhàtắm rửa, lên mạng chơi game Truyền kì. Lâu lắm không có tâm trạng hưng phấn nhưvậy, trong game hôm nay anh giết người cũng đặc biệt hưng phấn! Đến mười mộtrưỡi, tắt máy tính, đặt mình xuống là ngủ, ngủ sớm dậy sớm, làm việc nghỉ ngơicó quy luật, người khỏe re!
Đêm đó anh ngủ rất say, rất dễchịu, đến nỗi tỉnh dậy vẫn nghĩ, sao dậy sớm thế, xem đồng hồ, bốn rưỡi sáng.
Tại sao anh vui như vậy? Bốn rưỡisáng đã tỉnh giấc! Gió lạnh tháng mười hai lọt vào phòng, anh khẽ rùng mình,đầu càng tỉnh táo.
Tại sao gặp Nghiêu Vũ là anh cótrạng thái như vậy? Vừa nghĩ thế lại không vui, rồi bỗng cảm thấy quyết địnhbất chợt của mình tối qua dường như không ổn, đem chuyện riêng vào công việcquả thực không hay, dù có lợi cho công ty thế nào, xuất phát điểm như vậy cũnglà không nên.
Nhìn sắc trời anh nghĩ, Nghiêu Vũđã làm xong chưa? Liệu cô có thức trắng đêm để làm.
Hứa Dực Trung lại nhấp ngụm trà,quyết định dù sao việc đã rồi, không nghĩ nữa, thay bộ đồ thể thao định đi chạybộ, xuống lầu lại thay đổi ý định, lái xe đến nhà Nghiêu Vũ.
Bốn bề tĩnh lặng, cư dân trongkhu nhà vẫn đang say giấc. Hứa Dực Trung ngồi trong xe, hạ cửa kính hít thởkhông khí buổi sớm trong lành, ngẩng nhìn thấy cửa sổ tầng bảy vẫn sáng đèn, cảkhu chỉ còn mỗi cửa sổ đó còn ánh đèn, ánh sáng lọt qua bức rèm tạo thành mộtquầng đỏ mờ mờ, không khí ấm áp từ đó lan trong đêm đông.
Hứa Dực Trung ngây người nhìn ánhđèn kia, hít một hơi không khí lạnh. Sao anh có thể không kiềm chế như vậy? Anhnhất định vui, vui vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt đêm làm việc. Nhưng, ánh đènkia trong đêm đông sao lại khiến anh cảm thấy có gì áy náy và bất nhẫn? Lươngthiện, đúng, nhất định là do mình quá lương thiện! Hứa Dực Trung lập tức baobiện ình.
Nếu bây giờ anh xuất hiện, NghiêuVũ sẽ thế nào? Liệu có cảm động mà nhìn anh bằng một con mắt khác? Nếu là anh,anh cũng thấy cảm động. Hứa Dực Trung quyết định tạo cho Nghiêu Vũ một ngạcnhiên bất ngờ!
Lái xe thẳng đến quán ăn đêm kiểuQuảng Đông, mua hai hộp cháo và ít bánh lại vội vàng quay về nhà cô. Anh nhảymột bước hai bậc cầu thang, xách đồ ăn sáng gõ cửa. Chỉ gõ rất nhẹ, sợ ảnhhưởng đến hàng xóm.
Cửa đóng, anh gõ mạnh hơn, chờkhông đến một phút, Hứa Dực Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác đã chờ cảtiếng đồng hồ. Trong giây khắc đèn hành lang sáng lên rồi tắt, cửa phòng mở ra.
Nghiêu Vũ khoác tấm chăn xuấthiện trước mặt, nhìn anh, lại nhìn hộp đồ ăn anh xách trên tay, nhanh nhẹn mởcửa để anh vào.
Hứa Dực Trung cũng thấy ngạcnhiên vì được hoan nghênh như vậy, Nghiêu Vũ không hỏi anh vì sao chạy đến đâyvào lúc sáng tinh sương, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào?
Hứa Dực Trung vào phòng, chưa kịpmở miệng, Nghiêu Vũ đã chìa tay đón túi đồ ăn trên tay anh.
Cô không khách sáo, đang đóingấu. Chỉ vào máy tính, “Vừa làm xong, anh xem đi!”. Rồi mở túi đồ, hít mùithơm, ngồi xuống là ăn ngấu nghiến.
Hứa Dực Trung nhăn nhó đứng giữaphòng, anh bỗng hiểu ra, được hoan nghênh là bữa sáng anh mua, chứ không phảibản thân anh, nếu anh đến tay không, rất có thể Nghiêu Vũ bảo anh lát nữa đilàm sẽ giao sản phẩm, sau đó đẩy anh ra khỏi cửa. Hứa Dực Trung nhìn máy tính,lại nhìn Nghiêu Vũ, lúc này anh làm gì còn tâm trạng đọc chương trình, liền kéoghế ngồi, “Ăn xong mới xem”.
Nghiêu Vũ hoàn toàn không để ýđến anh, vừa ăn xong cháo, lại gắp cái bánh chẻo nhân tôm, lúng búng nói, “Anhtốt quá, tôi đang đói phát điên!”.
“Ăn từ từ thôi!”. Hứa Dực Trungcũng ăn một cái bánh chẻo. Dừng lại nhìn Nghiêu Vũ. Không biết là do bộ dạngngấu nghiến của cô, hay lời khen vừa rồi, cảm thấy hơi ấm từ lồng ngực lan ratoàn thân, rất dễ chịu, “Đủ chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?”. Nói xong anh chợtgiật mình, câu này nghe sao mà dịu dàng, giống như “nịnh bợ” anh lại ngẩn ra.
“Chỉ cần thức đến mười hai giờđêm là tôi đói ngấu”. Nghiêu Vũ thấy anh hỏi vậy, mới lúng túng phát hiện cô đãăn hết chỗ thức ăn anh mang đến, “Ngại quá, anh chưa ăn sao?”.
“Tôi ăn rồi”. Hứa Dực Trung nóidối, tiện tay đưa cho cô hộp cháo thứ hai, “Lần trước cô bảo cứ thức đêm làsáng hôm sau cô rất đói”.
Nghiêu Vũ nhìn anh, mặt tươi nhưhoa, lại cầm hộp cháo, “Có phải tôi ăn quá nhiều?”.
“Không, có lẽ suất ăn đêm QuảngĐông người ta làm hơi ít!”.
“Vâng, hơi ít, nhưng rất ngon,cảm ơn!”.
Hứa Dực Trung dường như rất hàilòng nhìn cô ăn, vô tình nuốt nước bọt theo. Anh tiếc là mua hơi ít, cũng thấyđói, nhưng nhìn thấy Nghiêu Vũ vui như vậy, cũng thấy vui lây, “Cả đêm thức, cóbuồn ngủ không?”.
Câu nịnh thứ hai vừa nói ra, HứaDực Trung lại bao biện, đây là sách lược. Nhìn thái độ của Nghiêu Vũ là biết,chiêu này rất hay!
“Chỉ cần qua giấc là không sao.Anh đọc xem tôi viết có được không”.
“Xin lỗi, để cô phải thức đêm”.
Nghiêu Vũ ậm ừ, miệng lúng búng:“Không có gì, rảnh thì chơi, có việc bận một chút cũng không sao”.
Hứa Dực Trung nhìn cô, thứ anhcần không phải là câu trả lời như thế, sao không thấy cô tỏ ra xúc động, haybẽn lẽn ngượng nghịu? Bây giờ Nghiêu Vũ đã ăn gần xong, cũng không thấy hỏi tạisao mới hơn năm giờ đã thức dậy mua bữa sáng mang đến cho cô! Cứ đàng hoàng ungdung hưởng thụ, lại còn tự nhiên như thế!
Chắc là cô đã quen được ngườikhác phục vụ, người đó chắc chắn là Đồng Tư Thành, bạn trai cũ! Sao anh ta lạinuông chiều để cô có thói quen đó? Hứa Dực Trung cảm thấy chiêu bài làm bạntiếp cận Nghiêu Vũ còn khó chịu hơn bị cô phớt lờ.
Hứa Dực Trung mím môi, trongmiệng hơi chan chát. Nhìn quầng xanh mờ dưới mắt Nghiêu Vũ, lại cảm thấy mìnhđến đây là đáng. Anh đứng lên đi đến bàn máy tính, “Ăn xong cô chợp mắt mộtlát, tôi xem hết sẽ gọi”.
Anh ngồi vào bàn, bắt đầu đọc.
Nghiêu Vũ ăn xong, rót cho anhcốc trà, “Không sao đâu, đằng nào cũng không ngủ, anh cứ xem đi, nếu được, hômnay tôi sẽ chỉnh sửa, hoàn thiện”. Cô kéo ghế ngồi, chờ anh.
Hứa Dực Trung đọc được một látngoái đầu, Nghiêu Vũ đã ngủ. Anh cười, giơ tay định bế cô lên giường, lại sợ côthức giấc, liền đến giường lấy tấm chăn đắp cho cô.
Nghiêu Vũ trùm kín trong chăn chỉlộ khuôn mặt, lại nhớ lần trước cô ngủ gật trên xe và lúc này, nhận ra NghiêuVũ ngủ trông vô cùng thoải mái vô tư, vì vậy có lẽ nên thể tất cho cô cái tộiăn không bữa sáng mà chẳng cảm ơn một câu, cũng không hỏi vì sao mới tinh sươnganh đã đến đây. Hứa Dực Trung mỉm cười, lắc đầu thở dài, lại đọc kịch bảnchương trình, đồng thời chỉnh sửa luôn.
Trời sáng dần. Anh sửa xong, xoayđầu, vươn vai, vừa ngửa cổ liền nhìn thấy một tờ bạc một trăm và hình vẽ đầulợn trên bàn máy tính, bỗng cười ha hả.
Tiện tay rút tờ giấy đó gấp lạibỏ vào túi. Bảo mình là đầu lợn ư? Anh sờ lên mặt, lại có con lợn đẹp trai thếnày sao? Mím môi, hừ một tiếng. Nghiêu Vũ ngủ say trên ghế, Hứa Dực Trung laycô, “Lên giường ngủ, ha?”.
“Được!”. Nghiêu Vũ nhắm mắt đứngdậy, lững thững đi đến giường như mộng du, nằm xuống là ngủ. Hứa Dực Trung buồncười, đắp lại chăn cho cô. Môi cô mấp máy như nói mê, trở mình chui vào chăn,cuộn tròn ngủ tiếp.
Hứa Dực Trung nhẹ nhàng lui khỏiphòng ngủ, đứng bên cạnh giá sách, lại bắt đầu ngắm những ly, cốc trong đó. Ánhmắt dừng lại ở đôi cốc gốm do cô tự làm, lại thấy buồn cười.
Trên giá có rất nhiều sách, phầnlớn là tiểu thuyết, anh nhìn thấy cuốn Từ điển Triện khắc thư pháp bụng nghĩ,lẽ nào Nghiêu Vũ còn biết thứ này? Liền rút ra xem.
Mở mấy trang, lật ra trang gấpmép ở góc trên, bên trong là các kiểu chữ “Thành”. Hứa Dực Trung cau mày, lạilật trang gấp nếp khác, tìm thấy chữ “Đồng” và chữ “Tư”.
Hứa Dực Trung trầm ngâm một lát,gập lại, để vào giá sách rồi rút một cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Hoàng Dịch.
Nghiêu Vũ ngủ một mạch đến trưa,cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Hứa Dực Trung. Mở mắt, thấy anhđang vừa gọi điện vừa gửi văn bản qua mạng.
“Anh chưa đi à?”.
Hứa Dực Trung ngoái lại cười nói,“Được rồi, giờ cô không phải làm gì nữa, thứ tư và thứ năm đến sơn trang giámsát trang trí là được”.
“Theo thiết kế kia ư?”.
“Sửa một chút, Tiểu Điền sẽ điliên hệ bố trí, cô cứ đến làm theo thiết kế, tôi sẽ bảo sơn trang phối hợp. À,hết chương trình vui chơi mừng Giáng sinh, tối thứ năm tuần tới cô nhất địnhphải đến sơn trang”. Hứa Dực Trung giải thích, “Hôm đó Gia Lâm tổ chức dạ tiệcmừng năm mới, mời tất cả các đối tác. Tôi mời cô trước, đằng nào hôm đó giámđốc cô cũng đến”.
“Hôm đó không được!”. Nghiêu Vũnói ngay.
“Tại sao?”.
Nghiêu Vũ cúi đầu không nói, từchối rồi, mới nhận thấy, thì ra cô mong ngày đó. Nếu Đồng Tư Thành tháng mườihai về nước, anh nhất định về kịp lễ Giáng sinh. Hôm đó cô sẽ được gặp anh.
Lẽ nào thâm tâm mình mong gặpanh? Nghiêu Vũ cảm thấy khó chịu, khẽ lắc đầu, xua đi ý nghĩ, không muốn thừanhận thực ra cô mong đợi Đồng Tư Thành, lại vội nói chữa: “À, hôm đó nếu khôngcó việc khác, tôi sẽ đến”.
“Đi thôi, đi ăn trưa! Tôi cũngbận suốt buổi sáng”. Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ nhận lời, lòng rất vui.
“Hôm nay tôi mời, việc hậu kì anhđã làm giúp tôi”.
“Lại Macdonal?”.
“Có thể không?”.
Hứa Dực Trung cười, “Khôngđược!”.
“Vậy thì ở nhà ăn mì nấu!”.
“Tôi đột nhiên cảm thấy món bánhHamburger của Macdonal cực ngon, lúc đói, ăn nóng là hay nhất!”. Hứa Dực Trunglập tức đưa ra phương án có lợi nhất đối với mình.
Nghiêu Vũ cúi đầu khẽ cười, cùnganh đi ra.
Lúc ra khỏi cửa Hứa Dực Trungthầm nghĩ, hình như anh đang lấy đá tự đập chân mình.
Khi hai người đang trong nhà hàngMacdonal, Đỗ Lối ngồi ngây ở văn phòng. Mới sáng sớm đã có điện thoại của HứaDực Trung bảo cô đến công ty nhận tài liệu, sau đó phối hợp chuẩn bị chươngtrình vui hơi mừng Giáng sinh ở sơn trang.
Đây là lần thứ mấy làm thêm? ĐỗLối không nhớ. Trước đây mỗi lần ở lại làm thêm cô đều rất vui, xong việc làHứa Dực Trung mời đi ăn, đưa về nhà, lúc đó cô hoàn toàn một mình ở bên anh.
Cảm giác chỉ có hai người thật làtuyệt. Hết giờ làm, anh trút bỏ vẻ mặt nghiêm nghị, rất phóng khoáng sôi nổi.Nhiều lúc, những ánh mắt xung quanh vô tình hữu ý nhìn họ, Đỗ Lối cảm thấy anhvà cô rất giống một cặp tình nhân. Thậm chí đã thấy, nếu tiếp tục thế này, HứaDực Trung không có lý do không thích cô. Do vẻ ngoài nổi bật của cô, anh cũngthấy hãnh diện với xung quanh.
Đỗ Lối buồn rầu khẽ vuốt tà váy,cuối tuần làm thêm không cần mặc đồng phục của công ty, hôm nay cô mặc chiếcváy mới, phụ nữ hãnh diện vì nhan sắc. Ai không thích người đẹp? Cô nhếch mépcười chua chát. Vốn tưởng Hứa Dực Trung cũng làm thêm ở tập đoàn như mình,nhưng không thấy anh. Sau đó cô biết chương trình vui chơi mừng Giáng sinh củasơn trang đều giao cho Đại Đường làm, hơn nữa còn do Nghiêu Vũ viết kịch bản.Trực giác mách bảo, chắc chắn Hứa Dực Trung đang ở cùng Nghiêu Vũ.
Vì công việc, hay vì nguyên nhânkhác? Lại nhớ lần Hứa Dực Trung thức trắng đêm cùng Nghiêu Vũ lắp hộp đèn quảngcáo, những việc như vậy hoàn toàn không cần đích thân anh ra tay. Vậy là, chỉcó một nguyên nhân... Đỗ Lối lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.
Cô nhìn bản chương trình trongtay. Lễ Giáng sinh này Nghiêu Vũ vẫn lượn lờ trước mắt cô sao? Hứa Dực Trung sẽcùng cô ta giễu trước mặt cô?
Ý nghĩ vừa lóe, Đỗ Lối bànghoàng. Mình có chỗ nào thua Nghiêu Vũ? Cô ta đẹp hơn, cô ta thật sự đẹp hơn cô?Đỗ Lối chua chát nhận ra chỉ cần Nghiêu Vũ xuất hiện là cô mất tự tin.
Vừa nghĩ đến dáng điệu ung dungphớt đời của Nghiêu Vũ là cô căm ghét. Cô ta không bận tâm gì sao? Trên đời nàykhông có việc gì khiến cô ta bận tâm? Ngày chia tay với Đồng Tư Thành hình nhưcô ta cũng như chưa từng khóc.
Đồng Tư Thành! Trước mắt cô hiệnra bóng dáng tuấn lãm đó. Đỗ Lối nghĩ, người đàn ông có đôi mắt trầm tư kia saolại bỏ Nghiêu Vũ.
Đỗ Lối khẽ cười, Đồng Tư Thànhsắp về nước, Nghiêu Vũ nhất định nghiêng về anh ta. Cô biết, kiểu người trọngtình cảm như Nghiêu Vũ sẽ không vì một lần chia tay ra nước ngoài mà hoàn toànphủ định anh ta. Ánh mắt tư lự dừng trên tập kịch bản trong tay.
Xem tiếp: Chương 16